Tô Huyền dự tính đàm phán một tiếng là xong, nhưng qua hai tiếng, mấy người vẫn còn chưa tận hứng.
Hứa Viên nghĩ, xem tình hình này, chắc là bàn đến lúc tối mịt luôn rồi. Nếu ai không biết, còn tưởng mấy người này là bạn cũ lâu năm cũng nên.
Tuy trong lòng cô rất buồn nôn, nhưng nghĩ đến việc không cần đưa Tô Huyền đi gặp Tiểu Thu và Lam Lam, cũng coi như thoáng an ủi.
Nhưng, cô vừa mới nghĩ vậy, đã nghe Tô Huyền nói: “Thật ngại quá, năm giờ tôi còn có một cuộc hẹn, hôm nay cứ đến đây đã, hôm nào lại cùng các vị nói chi tiết sau.”
Người lúc trước nổi giận với Tô Huyền rất dễ thấy là nói chưa đủ, không khỏi giữ anh lại, “Cuộc hẹn của cậu Tô rất quan trọng sao? Nếu không quá quan trọng thì đẩy lùi lại, đổi sang hôm khác thì thế nào? Hôm nay chúng ta thỏa thuận cụ thể việc hợp tác luôn.”
Tô Huyền nghiêng đầu nhìn Hứa Viên, cười nói: “Là bạn cùng phòng kí túc của bạn gái tôi mời khách, các anh cũng biết đấy, tôi mới về nước được hai tháng, vẫn chưa gặp bạn cùng phòng kí túc của cô ấy, nếu lỡ hẹn, sau này e là không có thiện cảm trước mặt mấy cô ấy.”
Người nọ nghe vậy thì nói ngay: “Thì ra là vậy, vậy không cố giữ cậu Tô ở lại được rồi.” Dứt lời, anh ta lại nói: “Bạn gái quan trọng hơn.” Sau đó, anh ta lại bổ sung, “Bạn cùng phòng kí túc của bạn gái cũng rất quan trọng.”
Hứa Viên lập tức đỏ mặt, là bực mình.
Cô thầm mắng Tô Huyền không phải người, đàm phán vui vẻ như thế, vậy mà cũng không quên chuyện bạn trai Tiểu Thu mời khách.
Tô Huyền đứng lên, mấy người bắt tay chào nhau, hẹn thời gian gặp mặt lần sau.
Người nọ bắt tay với Hứa Viên, chân thành niềm nở nói: “Lần sau bọn tôi và cậu Tô hẹn ngày gặp mặt tiếp, cô Hứa nhất định cũng phải đến cùng cậu Tô đấy.”
Từ sau khi hiểu lầm được cởi bỏ, mấy người ngoại quốc này rất có thiện cảm với cô, tuy hàn huyên với Tô Huyền hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng giữa lúc đó vẫn không quên kéo cô vào nói chuyện cùng, thái độ rất hữu hảo, bây giờ khiến Hứa Viên không cách nào nói ra lời từ chối.
Cô chỉ có thể cố nói: “Nếu tôi có thời gian, đương nhiên rồi.”
Chào nhau một phen, hai người rời khỏi phòng trà, lên xe.
Tô Huyền lái xe rời khỏi quán trà, hòa vào dòng xe cộ, anh bật nhạc nhẹ, cười nhìn Hứa Viên, “Sao anh chưa từng nghe Trung Quốc có câu ngạn ngữ ‘lễ không kiêng thân’?”
Hứa Viên buồn bực, gân cổ nói: “Đó là bởi anh không học giỏi văn học Trung Quốc.”
Tô Huyền cười khẽ.
Hứa Viên bực, chất vấn anh: “Vì sao anh không nói cho tôi biết anh lấy bộ vest ra là để tới gặp người của Ức Dương?”
“Nếu anh nói, em sẽ không cùng anh tới đây gặp người của Ức Dương, sao anh có thể có thu hoạch bất ngờ, biết được thì ra em bảo vệ anh bạn trai là anh đây như thế?” Tô Huyền nói, tâm tình vô cùng tốt.
Hứa Viên trừng mắt, “Tô Huyền, anh quá đáng quá mức rồi đấy.”
Tô Huyền gật đầu, bộc trực thừa nhận, “Ừ, anh quá đáng quá mức.”
Hứa Viên tiếp tục trừng mắt nhìn anh.
Tô Huyền chuyên tâm lái xe, cười nói: “Đợi đến nơi, dừng xe rồi, anh tùy em xử lý.”
Hứa Viên thu hồi tầm mắt, bực không nói lời nào.
Cô có thể xử lý anh thế nào?
Gϊếŧ anh? Phạm pháp! Tiêu diệt anh? Phạm tội! Đánh chết anh? Đánh không lại!
Tô Huyền không nói nữa, mắt liếc nhẹ thấy khuôn mặt bực bội của Hứa Viên, khóe môi hơi cong lên.
Trong xe vang lên giai điệu du dương, tà dương lúc chạng vạng chiếu vào qua cửa kính xe, mang theo sắc màu ráng ấm áp.
Nửa tiếng sau, Tô Huyền rẽ vào trước cửa một nhà hàng.
Xe vừa mới dừng, Tô Huyền xuống xe, còn chưa đi sang bên phải mở cửa xe cho Hứa Viên, đã có hai người vọt ra từ trong nhà hàng, hưng phấn nhìn Tô Huyền, “Anh là Tô Huyền đúng không?”
Tô Huyền hơi bất ngờ, đánh giá hai người, dần nở nụ cười, “Các em là bạn cùng phòng của Viên Viên?”
Tiểu Thu và Lam Lam nhìn nhau, cùng vui vẻ nói: “Đúng, đúng, bọn em là bạn cùng phòng của Viên Viên.”
“Chào các em, anh là Tô Huyền!” Tô Huyền vươn tay.
Lam Lam lập tức tiến lên, nắm tay anh một phen, mắt phát sáng, “Anh thích Viên Viên nhà chúng em, ánh mắt tốt thật đấy, em tên là Vệ Lam, gọi em Lam Lam là được.”
Tô Huyền mỉm cười gật đầu.
Lam Lam vẫn chưa buông tay, Tiểu Thu đã tiến lên bỏ tay cô nàng ra, chuyển tay của mình vào, “Em tên Vương Thu Tịnh. Chính là Tiểu Thu, người nói chuyện điện thoại với anh đấy, chúng ra rất quen rồi nhỉ? Anh gọi em Tiểu Thu là được.”
Tô Huyền cười gật đầu, cùng cô nàng bắt tay.
Tay của Tiểu Thu còn chưa chạm tới tay Tô Huyền, phía sau có một chàng trai đuổi tới, túm Tiểu Thu qua một bên, để tay của mình vào, nắm tay Tô Huyền, cười ha ha nói: “Chào anh, em là Ngô Hi Đình, bạn trai của cô ấy, người mời khách hôm nay là em.”
Tô Huyền nhíu mày, cười nói: “Rất vui được gặp cậu! Hôm nào anh mời khách, hi vọng cậu vẫn là bạn trai của cô ấy.”
Lam Lam “phụt”, phì cười.
Tiểu Thu cũng cười thành tiếng.
Ngô Hi Đình rút tay về, nghiêng đầu, ngượng ngùng nói: “Em phải cố hết sức để vẫn luôn ngồi ở vị trí bạn trai của cô ấy mới được, nhưng em cũng hi vọng anh thật sự có thể mời khách được.”
“Tốt, tôi không nhìn lầm cậu, đúng là một thanh niên đầy hứa hẹn.” Lam Lam vươn tay vỗ vỗ bả vai Ngô Hi Đình.
Tiểu Thu nói với vẻ khó hiểu: “Sao trước kia em không cảm thấy anh thú vị như vậy nhỉ.”
Ngô Hi Đình đỏ mặt, nói nhỏ: “Anh ấy chính là Tô Huyền của Vân Thiên, anh không muốn bị so sánh này nọ, đương nhiên phải gắng sức thể hiện rồi.”
Tiểu Thu câm nín lại buồn cười.
“Viên Viên đâu rồi?” Lúc này Lam Lam mới phát hiện Viên Viên không xuống xe, nói xong, cô nàng chạy tới mở cửa xe.
Hứa Viên ngồi trong xe, nhìn những người bên ngoài cười đùa vui vẻ, cảm thấy cả đầu đều đau, bây giờ bản thân cô cũng không biết đưa Tô Huyền đến đây có đúng hay không nữa. Giờ không đi nữa còn kịp không? Ăn bữa cơm này xong, cô còn có thứ gì có thể vãn hồi không?
Lam Lam mở cửa xe, thấy Hứa Viên buồn bực ngồi trong xe, một tay túm cô ra, “Có phải bà chưa bao giờ gặp bọn tôi đâu, sao cứ thẹn thùng như nàng dâu mới mà không xuống xe thế?”
Hứa Viên lườm, cô thẹn thùng lúc nào?
“Tên đó chính là Ngô Hi Đình, bạn trai của Tiểu Thu, bà thấy cậu ta thế nào?” Lam Lam vươn tay chỉ vào Ngô Hi Đình.
Hứa Viên đã sớm thấy, đó là một chàng trai cao cao gầy gầy không tính là trắng, diện mạo tuấn tú, thoạt nhìn có chút thư sinh. Rất khó tưởng tượng được cái cơ thể nhỏ bé của cậu ta cõng Tiểu Thu xuống núi như thế nào, khó trách Lam Lam nói sau khi xuống núi thì cậu ta lập tức mệt phờ. Cô gật đầu, cười nói: “Cũng được đấy.”
“Nếu không so với Tô Huyền nhà bà thì là cũng được.” Lam Lam nhỏ giọng nói một câu, sau đó gọi lớn: “Ngô Hi Đình, đây là Viên Viên, cậu biết chứ?”
“Hứa Viên, nổi tiếng lắm mà, tôi đương nhiên biết rồi.” Ngô Hi Đình đi tới, bắt tay với Hứa Viên.
Tô Huyền vươn tay nắm lấy tay Hứa Viên, cười nói: “Nếu quen thuộc như vậy, đều là bạn học cả, không cần khách khí đâu.”
Ngô Hi Đình rút tay về, “À” một tiếng, cười gật đầu.
“Mấy người đều có đôi có cặp, chỉ có mình tôi đơn côi, thật thê lương mà!” Lam Lam nhìn về phía Tô Huyền, sáng mắt bừng lên hỏi: “Bên cạnh anh có còn bạn học hoặc bạn bè độc thân không?”
Tô Huyền mỉm cười gật đầu, “Có.”
“Thật ạ? Vậy giới thiệu một người cho em đi, em cũng giống Viên Viên, có rất nhiều ưu điểm.” Lam Lam ưỡn ngực.
Tô Huyền còn chưa lên tiếng, Tiểu Thu đã đẩy Lam Lam một phen, “Thôi cho xin ạ, vừa gặp mặt đã như ăn cướp rồi, bà có thích hợp không? Đừng làm chị em phòng mình mất mặt. Chủ yếu là đừng làm mất mặt Viên Viên đấy, làm Tô thiếu cảm thấy mấy người phòng mình cứ như không tìm được bạn trai ấy, mất mặt lắm.”
“Bà thế này là người ăn no sao hiểu được nỗi cơ cực của người đói đấy.” Lam Lam cũng đẩy Tiểu Thu một phen.
“Bà còn cơ cực ấy hả? Người theo đuổi bà đâu ít, là ánh mắt bà quá cao thì có.” Tiểu Thu nói.
Lam Lam chán nản, “Mấy tên đó đều là phàm phu tục tử, tôi không cách nào rung động được, cho nên mới bảo Tô thiếu giới thiệu cho một người chứ.”
“Thôi đi má! Cho bà thần tiên chắc bà còn chẳng tiêu thụ được ấy.” Tiểu Thu cười nói.
Lam Lam ho khan, “Vậy cũng phải cho tôi thần tiên để tôi thử đã chứ.”
Tiểu Thu không còn gì mà đỡ được.
Tô Huyền cười khẽ, “Anh thực sự có mấy cậu bạn độc thân, nếu em không ngại, hôm nào anh có thể giới thiệu cho em quen.”
“Thật ạ!” Lam Lam lập tức lại lên tinh thần.
Tô Huyền cười gật đầu.
Lam Lam quay đầu cam đoan với Hứa Viên ngay tức khắc, “Yên tâm đi, người chị em này tuyệt đối không làm bà mất mặt đâu.”
Hứa Viên im lặng, liên quan gì đến cô chứ!
Năm người nói nói cười cười, vào nhà hàng.
Nhà hàng này không tồi, cấp bậc vừa tầm, khẩu vị cũng tập hợp các món ăn từ đông tây nam bắc.
Sau khi ngồi xuống, Ngô Hi Đình đưa thực đơn cho Tiểu Thu, Tiểu Thu đưa cho Tô Huyền, Tô Huyền chuyển cho Hứa Viên, Hứa Viên vừa định đưa cho Lam Lam ở bên cạnh, Tiểu Thu đã đè lại, “Đừng chuyển nữa, còn truyền tiếp, lại là một vòng rồi, bà gọi trước đi.”
Hứa Viên chỉ có thể mở thực đơn ra, gọi một món, sau đó đưa cho Tô Huyền.
Tô Huyền nói: “Của anh em cũng gọi đi, trưa nay các món em gọi đều khá ngon, khẩu vị của anh em biết mà.”
Hứa Viên lườm anh, nhét thực đơn vào tay anh, tức giận nói: “Tôi không biết khẩu vị của anh.” Nhớ tới trưa nay, cô lại tức, quay đầu túm Tiểu Thu, hung ác nói với cô nàng: “Theo tôi vào toilet.”
Tiểu Thu biết tình hình không ổn, “Tôi không muốn đi mà.”
“Không đi cũng phải đi.” Hứa Viên túm cô nàng, kéo cô nàng ra ngoài.
“Lam Lam cũng đi cùng bọn tôi đi.” Tiểu Thu nhìn Lam Lam với ánh mắt cầu cứu.
Lam Lam cười trên nỗi đau khổ của người khác, lắc đầu, “Không được, hai bọn bà đều đi cả rồi, ai ngồi tiếp các anh rể của phòng mình đây? Tôi phải ngồi đây tiếp chứ.”
Tiểu Thu thầm mắng Lam Lam trong lòng, bị Hứa Viên túm ra khỏi cửa.
Thấy hai người lôi kéo nhau ra khỏi cửa đi đến toilet, Lam Lam nói với Tô Huyền và Ngô Hi Đình: “Hai người có gì muốn biết về khuyết điểm nhỏ, bí mật nhỏ gì gì đó của hai con bé đó không, chỉ cần hai người muốn biết, giờ mau hỏi em đi, em biết gì thì sẽ nói, mà đã nói thì sẽ nói cho bằng hết thì thôi.”
Tô Huyền bật cười.
Ngô Hi Đình nói với cô nàng: “Tiểu Thu bị Hứa Viên đưa đi rồi, chẳng lẽ cậu muốn hai cô ấy trở về biết được rồi lại lôi cậu đi à?”
Lam Lam đảo mắt, “Tôi thế này là đang giúp hai người mà, chẳng lẽ hai người lại không cảm kích mà bán đứng tôi?”
Tô Huyền rót một tách nước trà, lật thực đơn, cười nói: “Anh đã bán đứng Tiểu Thu.”
Lam Lam nghẹn họng.
Ngô Hi Đình cười to.
Lam Lam nghẹn một lát, mới nói với Tô Huyền: “Sao anh có thể bán đứng Tiểu Thu được? Quá không hay đó! Bà ấy đang giúp anh mà.”
Tô Huyền bất đắc dĩ, “Nếu anh không bán đứng cô ấy, hôm nay anh còn không được ngồi ở đây đấy, không có cách nào cả, Viên Viên sẽ không đưa anh ra ngoài gặp người khác.”
“Em luôn tò mò lắm, anh phải lòng Viên Viên nhà em thế nào, Tô thiếu, hôm nay có nhận phỏng vấn không?” Lam Lam cầm cuộn giấy, tạo thành một chiếc micro, nhắm chuẩn vào Tô Huyền.
Tô Huyền quét mắt qua Lam Lam, cười nói: “Tuy anh đoán được là nếu bạn cùng phòng của cô ấy có quan hệ tốt với cô ấy thì hẳn sẽ thú vị giống cô ấy, nhưng không ngờ rằng lại thú vị đến như vậy. Vẫn vượt ra ngoài dự liệu của anh.” Dứt lời, anh lắc đầu, “Nhưng mà, anh không nhận phỏng vấn, trừ phi là lúc uống say, nhưng mà hôm nay anh lái xe tới, không thể uống rượu.”
Lam Lam chỉ có thể buông cuộn giấy, hơi thất vọng, “Một câu cũng không thể trả lời ạ? Anh phải biết rằng, sinh viên trong trường em biết bạn trai Viên Viên là anh, đều sôi sùng sục luôn đó. Bọn em được lợi là bạn cùng phòng của con bé đó, nên mới có thể có may mắn cùng ngồi tán gẫu ăn cơm với Tô thiếu của Vân Thiên được. Truyền ra ngoài, chắc người ta hâm mộ chết luôn.”
Tô Huyền buồn cười, “Cô ấy nhất định rối như tơ vò nhỉ.”
“Ồ, anh nói đúng rồi, cả ngày bà ấy đều bực bội, đi học thì vào phòng muộn nhất, giảng viên vừa nói tan học, bà ấy xách túi bỏ chạy luôn, căng-tin cũng không dám đi, ăn cơm uống nước đều là em và Tiểu Thu bao, giúp bà ấy gọi về. Đáng thương lắm.” Lam Lam nói xong những chuyện Hứa Viên đã trải qua, “Chính là tuần mới gần đây, sau khi có tin tức mấy tỉ đó.”
Tô Huyền cười gật đầu, “Xem ra hiệu quả không tồi.”
Lam Lam lại sáng mắt nhìn anh, “Ít nhất anh cũng nên trả lời em một vấn đề chứ? Anh nghĩ xem, bọn em là bạn cùng phòng của bà ấy, quan hệ rất tốt, giống như chị em tốt đấy, sau này ở trường, bọn em giúp anh trông coi bà ấy, không cho bà ấy có cơ hội theo người khác, anh xem xét trên phương diện này…”
“Em vừa hỏi sao anh phải lòng cô ấy, câu này anh có thể trả lời em.” Tô Huyền cười nhẹ, “Phải lòng là phải lòng, không có nguyên nhân gì cả, nếu phải nói nguyên nhân, vậy chỉ có thể nói, bởi vì cô ấy là Hứa Viên.”
Lam Lam “Oa” một tiếng.
Tô Huyền lại cười nói: “Về phần theo người khác mà em nói, chỉ cần cô ấy là bạn gái anh, tình huống như thế hẳn là sẽ không xuất hiện.”
“Vì sao? Không phải anh định nói với em bởi vì anh là Tô Huyền của Vân Thiên chứ? Tuy anh có sức hấp dẫn với rất nhiều người, nhưng Viên Viên của bọn em thì khác nhé.” Lam Lam nhìn anh, “Bọn em chỉ cần hỏi đến anh, bà ấy liền mang cái dáng vẻ cứ đánh chết tôi đi luôn.”
Tô Huyền cười khẽ.
Lam Lam chớp chớp mắt, “Cho nên, triển vọng của anh, cũng không quá lạc quan đâu, vẫn cần lực lượng bạn cùng phòng bọn em trợ giúp.”
Tô Huyền gật đầu, “Chính xác.”
Lam Lam lại lập tức vui vẻ đắc ý, “Vậy anh nói thêm chút nữa đi.”
“Nếu cuộc sống của cô ấy mỗi ngày đều không tách khỏi anh, sao có khả năng để đi theo người khác được?” Tô Huyền gọi món xong, đưa thực đơn cho Lam Lam ở bên cạnh.
Lam Lam cầm thực đơn, mang dáng vẻ cực kì phục, sùng bái nhìn Tô Huyền, “Không hổ là Tô thiếu của Vân Thiên mà, nếu sau khi tốt nghiệp, em không tìm được việc, nhờ cậy anh nhé.”
Tô Huyền ngẫm nghĩ, “Em tốt nghiệp, cô ấy cũng tốt nghiệp, nếu tốt nghiệp rồi thì có thể…” Anh dừng lại.
“Gì ạ?” Lam Lam tò mò hỏi.
Tô Huyền cười lắc đầu, nâng tách trà lên uống, không định nói thêm nữa.
Lam Lam chỉ có thể nén sự tò mò lại, quay đầu nói với Ngô Hi Đình vẫn không nói chuyện: “Này, cậu không lo lắng à? Hai bà ấy mãi chưa thấy về, chắc bạn gái cậu bị Viên Viên chỉnh đến điên rồi đấy.”
“Cậu đang nhắc nhở tôi đến nhà vệ sinh nữ cứu cô ấy?” Ngô Hi Đình sợ hãi lắc đầu, “Tôi không muốn bị dẫn đến đồn cảnh sát đâu.”
Lam Lam chậc chậc, “Cẩn thận sau khi Tiểu Thu trở về giận chó đánh mèo với anh bạn trai là cậu đấy, dù sao con gái mà phát giận thì không nói chuyện đạo lý gì đâu.”
“Vậy tôi vẫn nên đi xem cô ấy nhỉ!” Ngô Hi Đình ngồi không yên, đứng lên, đi được mấy bước, mời Tô Huyền: “Tô thiếu cũng đi cùng nhé!”
Tô Huyền đứng lên, “Trước khi ăn cơm phải rửa tay.”
Lam Lam “này này” mấy tiếng, hai người họ một trước một sau ra khỏi phòng, cô nàng cực kì bất đắc dĩ, lầu bầu: “Có cần khẩn trương như vậy không? Sẽ chiều hư hai bà ấy đấy. Xem ra mình thực sự phải mau chóng tìm bạn trai rồi.”