Hứa Viên đột nhiên xanh mặt.
Xe của Tô Huyền đã đi rồi, cô không có số điện thoại của anh ta, không thể gọi điện bảo anh ta quay lại.
Bỗng nhớ tới khi cô giục anh ta rời đi, nụ cười có thâm ý khác của anh ta, cô cầm túi nện vào đầu mình. Cô ngớ ngẩn quá, vậy mà được cái này nhưng lại mất cái khác! Quên lấy lại đồ của mình rồi!
Bụng dạ Tô Huyên đen tối đến mức nào kia chứ? Rõ ràng anh ta biết dưới tình thế cấp bách cô quên mất chuyện lấy lại đồ, nhưng lại không nhắc nhở cô, cố ý không nói hai lời phóng xe đi thẳng.
Không phải người mà, không phải người!
Hứa Viên giậm chân, trên thế giới này sao lại có người như Tô Huyền được chứ? Khuôn mặt đẹp trai là thế, sao lại bụng dạ đen tối thâm hiểm như vậy?
“Ơ? Viên Viên? Bà về rồi à, sao không vào phòng, đang làm gì đấy?” Giọng nói của Tiểu Thu bỗng vang lên.
Hứa Viên hít sâu một hơi, lấy túi từ trên đầu xuống, buồn bực nhìn Tiểu Thu, “Cơm tối ăn nhiều quá, thần công tiêu hóa đó!”
Tiểu Thu ngửi thấy mùi rượu, lập tức lùi về sau, “Bà uống rượu à? Uống bao nhiêu vậy? Sao mùi rượu nồng nặc thế?”
Hứa Viên kẹp túi vào cánh tay, vươn mười ngón tay ra, “Nhiều ngần này.”
“Mười chai?” Tiểu Thu trợn tròn mắt.
Hứa Viên tiến lên một bước, vươn tay che mắt cô nàng lại, “Mười nửa chén.”
Tiểu Thu ho khan, mở tay cô ra, “Rượu trắng?”
Hứa Viên “Ừ” một tiếng.
“Trước giờ không biết là Viên Viên nhà ta có tửu lượng tốt vậy đấy! Khó trách công ty Lâm Thâm nhờ có bà mà phát triển không ngừng!” Tiểu Thu đánh giá cô.
“Đừng nhắc đến anh ấy với tôi!” Hứa Viên quay đầu đẩy cửa vào phòng.
Tiểu Thu hơi ngây người, nghi ngờ mình nghe nhầm, đi vào phòng theo. Đây là lần đầu tiên khi nhắc tới Lâm Thâm, Hứa Viên có dáng vẻ đó.
Sau khi vào phòng, Hứa Viên ném túi, ngả mình xuống giường.
Kinh động đến Lam Lam đang đeo tai nghe xem phim, cũng kinh động đến Tiểu Văn đang cầm sách đọc. Hai người ngẩng đầu, “Viên Viên? Sao thế?”
“Bà ấy uống rượu!” Tiểu Thu nói.
“Bảo sao mùi rượu nồng như thế!” Lam Lam lại đeo tai nghe lên.
“Viên Viên, bà khó chịu lắm không?” Tiểu Văn mở miệng hỏi.
Hứa Viên bò trên giường lắc đầu, cô không khó chịu, chỗ rượu đó cũng không là gì so với đống rượu uống cùng Tôn Phẩm Đình ở quán bar hôm đó cả. Chủ yếu là lòng cô buồn bực thôi. Lấy lại chỗ quần áo đó từ trên xe Tô Huyền thế nào đây! Chẳng lẽ không cần nữa?
“Nếu bà khó chịu, trên bàn có táo đó, bà ăn một quả đi.” Tiểu Văn lại nói.
Hứa Viên lắc đầu, “Không khó chịu lắm đâu.”
“Sao uống nhiều thế? Là vì bữa tiệc của công ty Lâm Thâm à?” Tiểu Văn buồn bực. Ba năm nay, hồi năm nhất, một lần cô thấy Hứa Viên uống nhiều, đó là vì bữa tiệc của công ty Lâm Thâm, nghe nói là nắm được một dự án lớn. Sau đó không xuất hiện tình huống vậy nữa, là bởi Lâm Thâm không cần Hứa Viên tham gia những bữa tiệc như vậy.
“Không phải!” Hứa Viên ngồi dậy.
Tiểu Văn nhìn cô thắc mắc.
Hứa Viên không muốn nói đến Tô Huyền, “Tôi đi rửa mặt đây, buồn ngủ gần chết rồi.” Dứt lời, cô vào toilet.
“Có gian tình!” Lam Lam bỗng nói.
Tiểu Thu gật đầu.
Tiểu Văn buồn cười nhìn hai cô nàng, “Trong mắt hai bà, khắp nơi đều có gian tình.”
Nước lạnh vốc vào mặt, Hứa Viên thoa qua kem dưỡng ẩm, liền trở về phòng, lên giường, ngủ luôn.
“Phẩm chất lúc uống rượu của Viên Viên tốt thật!” Tiểu Thu thấy cô hạ rèm, chỉ lát sau thì đã ngủ, không khỏi kính phục.
“Đó là bởi phẩm chất lúc uống rượu của bà quá kém đó!” Lam Lam tiếp lời.
Tiểu Thu mếu máo, cũng lên giường.
Hôm sau, Hứa Viên tỉnh lại, thừa dịp nhà vệ sinh trống không, cô gọi điện cho Tôn Phẩm Đình.
Bên kia nhanh chóng nhận máy, giọng nói của Tôn Phẩm nhẹ nhàng truyền đến, “Ê, hôm qua có phải Tô Huyền đưa cậu về trường không?”
Hứa Viên nghe thấy cô nàng nhắc đến chuyện này, nhất thời tức điên, “Cậu còn nói nữa à, đều tại cậu cả đấy!”
Bán đứng bạn thân một trăm năm đó!
Tôn Phẩm Đình cười hì hì, “Chứng tỏ hai người có duyên đấy còn gì, quá khéo, anh ta xuất hiện ở đó, giải quyết cái sự gấp của tớ luôn.”
Hứa Viên hừ một tiếng, không quên hỏi về bà nội cô ấy, “Bà nội sao rồi? Nghe cậu nói vui như vậy, không sao chứ?”
“Không sao, hôm qua có chút nguy hiểm, nhưng may là qua cả rồi. Bác sĩ nói nằm viện mấy ngày, quan sát thêm chút. Trong khoảng thời gian ngắn thì không có chuyện gì lớn.” Tôn Phẩm Đình lắc đầu.
“Không sao là tốt rồi!” Hứa Viên ngẫm nghĩ, “Thứ bảy tuần này, tớ đến bệnh viện thăm bà.”
Tôn Phẩm Đình “Ừ” một tiếng, sau đó lại bắt đầu hóng chuyện, “Hôm qua lúc tớ đi rồi, có xảy ra chuyện gì không? Tô Huyền đưa cậu về trường lúc nào? Hai người bọn cậu…”
Hứa Viên cúp máy luôn.
Không tìm con bé đó tính sổ đã là tốt lắm rồi, còn dám hỏi đông hỏi tây?
Nếu không phải là cô quen Tôn Phẩm Đình từ nhỏ, hai người thường xuyên dính lấy nhau, Tôn Phẩm Đình có bạn bè nào, quen ai, cô đều rõ, vậy thì cô thực sự hoài nghi hôm qua chuyện tình cờ gặp Tô Huyền là do con bé đó sắp xếp.
Tuy giao tình giữa nhà họ Tôn và nhà họ Tô không tồi, nhưng Tôn Phẩm Đình chắc chắn không quen Tô Huyền, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Nhưng trước giờ lá gan của Tôn Phẩm Đình không nhỏ, chuyện vứt cô cho Tô Huyền như ngày hôm qua, người khác không làm được, nhưng con bé đại tiểu thư đó làm được.
Di động vang lên lần thứ hai, cô cúi đầu, thấy Tôn Phẩm Đình lại gọi đến, cô dứt khoát tắt máy.
Muốn cô nghe máy? Không có cửa đâu!
Sau khi học xong tiết một buổi sáng, Lam Lam túm Tiểu Thu đi tìm Hứa Viên, hai người mặt sáng bừng nhìn chằm chằm Hứa Viên, “Hôm qua có phải Tô Huyền đưa bà về không?”
Hứa Viên sửng sốt, nhìn hai cô nàng, sao họ biết được?
“Bà nhất định đang nghĩ sao bọn tôi biết được đúng không?” Lam Lam nhìn cô, vươn tay dí đầu cô, “Ngốc kinh lên được, forum trường vừa đăng ảnh đó. Đúng là bà đi xuống từ một chiếc xe siêu phong cách. Có thể lái được chiếc xe tốt như vậy, không phải Tô Huyền thì là ai?”
Hứa Viên gần hộc máu, “Bà nói gì? Forum trường?”
Lại đăng ảnh?
Hôm qua lúc cô xuống xe, không thấy dưới kí túc xá có người mà!
“Bà thế này là vẻ mặt gì vậy? Đừng nói với bọn tôi không phải nhé.” Lam Lam nhanh chóng đưa di động qua cho cô xem, chỉ vào bức ảnh, “Tự bà xem đi! Tuy buổi tối nên ánh sáng không tốt, nhưng chụp bà và chiếc xe đó vẫn rõ lắm.”
Hứa Viên cúi đầu nhìn, quả nhiên là hình chụp cô xuống xe của Tô Huyền, nhìn từ ảnh chụp, góc chụp là trên lầu đối diện. May là Tô Huyền ở bên trong xe, không xuống xe, không chụp được anh ta. Cô suýt hộc máu rồi lại thở phào một hơi.
“Nhìn tiêu đề đây này!” Lam Lam lại bắt đầu tám nhảm, “Xe thơm người đẹp tình sâu thẳm, đêm khuya người tĩnh sương mịt mù. Con cưng của Vân Thiên cuối cùng cũng hiện thân, xác nhận tình yêu với Hứa tài nữ nổi tiếng. Chà chà! Đúng là chuẩn mà!”
Hứa Viên suýt nữa thì nôn ra, đen mặt nhìn Lam Lam, “Bà xác định tiêu đề này chuẩn?”
“Tô Huyền ở trong xe bịn rịn chia tay bà, đáng tiếc người chụp ảnh không gần ngay trước mắt, sương mịt mù không thấy được trai đẹp ở trong. Tiêu đề này chuẩn thế còn gì!” Lam Lam nói xong, ưỡn ngực, “Chỉ có nhân tài bên Khoa Văn bọn tôi, mới có thể viết ra được tiêu đề đầy tính nghệ thuật như vậy thôi.”
Hứa Viên đau đầu, vươn tay đẩy cô nàng, “Vào lớp rồi đó, còn không mau về đi!”
Lam Lam đứng bất động, “Bà nói cho tôi biết đã, người trong xe có phải Tô Huyền không?”
Hứa Viên thấy cô ấy kiên quyết không đi, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, “Ừ!”
“Quả nhiên có gian tình!” Lam Lam nhận được lời khẳng định, cảm thấy mỹ mãn bèn kéo Tiểu Thu rời đi.
Hứa Viên ngồi tại chỗ, cáu kỉnh nghĩ chắc chắn không thể hack forum trường tiếp được. Hack máy tính người chụp ảnh? Hay là thôi đi!
Độ hóng chuyện của mọi người trong trường về Tô Huyền quả thực không thể tưởng tượng được, bắt đầu từ giờ, cô chỉ có thể đừng dính dáng đến anh ta thôi. Nếu không sau này xác định là vô cùng ngột ngạt tăm tối, vậy chẳng phải là đòi mạng hay sao!
Mấy ngày tiếp theo, bức hình và bài đăng đó trên forum trường lại càng lan truyền ầm ầm.
Mà forum các trường khác từng bị Hứa Viên hack không biết mời cao thủ ở đâu khôi phục, vẫn không chừa, lại share bài đăng này như trước. Ngoài share bài đăng này, bài viết trước cũng treo lên trang đầu bắt mắt nhất.
Hứa Viên vờ như mắt không nhìn thấy, tai không nghe thấy, chuyện ta ta làm như trước, nên làm cái gì thì làm cái đó, bơ tất cả tin tức.
Giữa trưa thứ sáu, Hứa Viên gặp Lâm Thâm ở căng-tin.
Ngày ấy anh bỏ cô lại, đột nhiên rời đi để đến công ty, đảo mắt đã ba ngày không gặp. Bây giờ lại nhìn thấy anh, cô bỗng cảm thấy anh có chút xa lạ.
“Chào!” Hứa Viên cố gắng cười thật tự nhiên, chào hỏi anh.
Lâm Thâm gật đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt cô, “Em có di động mới rồi, có phải nên trả anh chiếc di động đó không?”
Hứa Viên sửng sốt.
“Có mang theo người không?” Lâm Thâm lại hỏi.
Hứa Viên không ý thức được, nắm chặt túi, lắc đầu, “Không mang theo.”
“Tối mai có một bữa tiệc rượu, đến lúc đó chúng ta cùng đi, em cầm đến cho anh.” Lâm Thâm xoay người rời đi.
Hứa Viên nhất thời không lấy lại được tinh thần, không rõ căn nguyên, “Này, anh…”
“Có vấn đề gì à? Tối mai em có việc?” Lâm Thâm quay đầu lại hỏi.
Hứa Viên lắc đầu, lại gật đầu, “Ngày mai em có hẹn với Tôn Phẩm Đình rồi, muốn đi thăm bà nội cậu ấy…”
“Dù sao em cũng không thể đi thăm người vào buổi tối chứ?” Lâm Thâm nhìn cô.
Hứa Viên nhức đầu, “Đương nhiên không phải, đi ban ngày. Nhưng mà…” Cô nhìn Lâm Thâm, thử hỏi: “Tiệc rượu mời anh, anh muốn dẫn theo bạn gái đi phải không? Cái đó, em cũng không phải… Sao anh không dẫn Trình Nghiên Nghiên theo?”
Sắc mặt Lâm Thâm bỗng thay đổi.
Hứa Viên thầm cảm thấy không ổn, Lâm Thâm không thích nhất là việc người khác tìm hiểu chuyện tư của anh, cô vội vàng giải thích: “Em không có ý đó đâu, em là cảm thấy, có thể em không quá hợp, dù sao…”
“Sao em lại không hợp? Em là cổ đông của công ty anh.” Dường như Lâm Thâm kìm nén cảm xúc gì đó, “Chẳng lẽ em có hẹn khác rồi?”
“Không!” Hứa Viên vội lắc đầu.
“Thế cứ vậy đi!” Lâm Thâm xoay người bước đi, dường như không muốn ở lại thêm một giây phút nào, “Thời gian địa điểm anh sẽ gửi cho em sau!”
Hứa Viên nhìn bóng lưng rời đi nhanh chóng của anh, chỉ có thể gật đầu, phát giác anh căn bản không nhìn thấy, vội sửa thành câu “Được”.
Trở lại kí túc, Lam Lam và Tiểu Thu đang bàn luận chuyện ngày mai đi leo núi, Tiểu Văn thì yên lặng uống thuốc, nghe hai người họ bàn luận.
Hứa Viên ném túi ngồi ngẩn người trên giường.
Một lát sau, Lam Lam và Tiểu Thu ngừng nói, nhìn về phía Hứa Viên, “Viên Viên, đờ đẫn cái gì đấy? Nhớ Tô Huyền hả?”
Hứa Viên lấy lại tinh thần, lườm hai người họ.
“Không phải à? Vậy chuyện gì hử! Làm bà đờ ra nửa tiếng rồi đấy?” Lam Lam bắt đầu tò mò.
Hứa Viên thở dài, “Có một chuyện không quá hiểu.”
“Mau, nói xem nào!” Tiểu Thu cũng lên tinh thần, “Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, bọn tôi giúp bà tư vấn.”
Hứa Viên nhìn hai cô nàng, lại thấy Tiểu Văn cũng nhìn qua, cô ngẫm nghĩ, chần chừ mở miệng: “Tối mai Lâm Thâm có một bữa tiệc rượu, bảo tôi đi tham gia cùng anh ấy.”
Ba người kinh ngạc.
“Mấy bà có cảm thấy rất lạ không?” Hứa Viên suy nghĩ.
“Ôi dào, có gì lạ? Bà giúp công ty Lâm Thâm làm việc bao năm rồi? Tiệc rượu thôi mà! Bà xinh xắn, dáng người đẹp, lại có tài hoa. Anh ta đưa bà theo thì có mặt mũi chứ sao.” Lam Lam nói dõng dạc.
Hứa Viên lắc đầu, “Trước kia có tiệc rượu, anh ấy đều đi một mình.”
“Hiện giờ anh ta sắp tốt nghiệp rồi, tốt nghiệp xong là có thể cho công ty của anh ta làm ăn lớn. Cũng nên chú ý chuyện xã giao gì gì đó sau này chứ, mang theo bạn gái mới là bình thường.” Lam Lam ngơ ngơ nhìn Hứa Viên, “Một tiệc rượu thôi mà, Viên Viên, bà xoắn như vậy làm gì?”
“Chủ yếu là vì sao anh ấy không gọi Trình Nghiên Nghiên đi cùng anh ấy đó!” Hứa Viên không muốn nhắc tới cái tên đó, nhưng không thể không nhắc, “Người ta cũng có vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người, tài hoa mà bà nói mà.”
“Kể cũng đúng ha!” Lam Lam gật đầu, “Nhưng mà có thể là Trình Nghiên Nghiên có việc, không đi được, có thể là Trình Nghiên Nghiên và Lâm Thâm còn chưa tới mức độ đó, cũng có thể là tiệc rượu tốt xấu lẫn lộn, anh ta không muốn người phụ nữ của anh ta tiếp xúc với những thứ như thế, có thể là… Ôi dào, dù sao không để cô ta đi, chắc chắn có nguyên nhân.”
Tâm tình Hứa Viên bỗng cực kém.
Không muốn người phụ nữ của anh tiếp xúc với những thứ như thế sao?
Cô nhớ, kể từ khi Lâm Thị vỡ nợ, mẹ Lâm Thâm liều chết giữ lại một công ty nhỏ, hao hết tâm huyết, rồi thì bị bệnh, bệnh mãi không dứt. Sau khi Lâm Thâm tiếp nhận công ty nhỏ đó, bất luận thế nào cũng bảo mẹ anh lui về dưỡng bệnh. Anh thì tự mình chèo chống, bất kể khó khăn cực khổ mệt mỏi đến thế nào, cũng không để mẹ anh nhúng tay vào nữa.
Nếu Lâm Thâm muốn bảo vệ một người, theo tính cách của anh, nhất định có thể bảo vệ người đó vô cùng cẩn thận, kín không kẽ hở.
Trình Nghiên Nghiên là người anh muốn bảo vệ ngoài mẹ anh sao?
“Viên Viên, không phải giờ bà có Tô Huyền nhưng vẫn còn thích Lâm Thâm đấy chứ?” Tiểu Thu nhìn Hứa Viên.
Hứa Viên giật giật khóe miệng, không nói.
“Nếu tôi mà có bạn trai như Tô Huyền, tôi chẳng buồn liếc mắt nhìn đàn ông khắp thiên hạ này luôn. Bà nói bà xem, sao mới cạn tình được đây!” Lam Lam chỉ vào Hứa Viên, “Lâm Thâm thì có gì tốt? Kiệm chữ kiệm lời, tính cách thâm trầm, quanh năm một vẻ mặt.”
“Trước đây bà nói đàn ông như thế không trêu hoa ghẹo nguyệt, làm bạn gái anh ấy, có thể yên tâm một trăm hai mươi lần. Nói anh ấy kiệm chữ kiệm lời, đó là bởi trong l*иg ngực có muôn núi nghìn lũng, nói anh ấy tính cách thâm trầm, đó là bởi có nội hàm có chiều sâu, nói anh ấy quanh năm một vẻ mặt, đó là phong thái lạnh lùng cao sang. Sao bây giờ đã thay đổi hoàn toàn rồi?” Hứa Viên nhìn Lam Lam.
Lam Lam nghẹn họng, ho khan mấy tiếng, “Đó không phải là có Tô Huyền rồi sao?” Dừng một chút, cô nàng không cảm thấy mình quay ngoắt thái độ thì có gì đáng thẹn, “Hơn nữa, bà theo đuổi anh ta lâu như vậy, anh ta thờ ơ, có thể thấy thật sự không phải món của bà. Bà cũng không phải không ai yêu, anh ta không thích, tìm một người còn tốt hơn anh ta là xong! Có sai đâu!”
Hứa Viên trầm mặc.
“Tô Huyền tốt hơn mà! Viên Viên, tôi nói với bà này, đừng bỏ qua món ngon như vậy! Ngộ nhỡ bà bỏ lỡ, qua thôn này, có thể sẽ không có quán ăn nữa đâu.” Lam Lam lại nói.
“Sao bà biết Tô Huyền tốt?” Hứa Viên thật sự nhịn không được, hỏi lại.
Lam Lam mở to mắt, “Viên Viên, bà gai mắt Tô Huyền hả?”
“Đúng đó, bà nói Tô Huyền không tốt sao? Anh ấy có chỗ nào không tốt chứ!” Tiểu Thu cũng xen vào.
“Anh ta tốt chỗ nào?” Hứa Viên nhớ đến hôm đó uống đầy một bụng rượu thì thôi đi, còn nín hẳn một bụng tức nữa.
“Anh tuấn, nhiều tiền, có tài hoa!” Lam Lam nói.
“Gia thế tốt, năng lực mạnh, mấu chốt là đẹp trai!” Tiểu Thu nói.
Hứa Viên đảo mắt xem thường, đẹp trai có thể làm cơm ăn à? Người lòng dạ thâm sâu hiểm độc như thế, một trăm điều tốt đứng trước cái bụng dạ thâm sâu hiểm độc đó cũng bị gạt phăng cho bằng hết.
“Ôi kìa, đang ở trong phúc mà còn không biết là phúc!” Lam Lam cảm thán.
“Nếu tôi mà là bà thì tốt!” Tiểu Thu buồn bã, “Sao tôi không gặp được Tô Huyền chứ? Nếu anh ấy vừa ý tôi, tôi nhất định sẽ ôm chân anh ấy sống chết không buông tay luôn.”
“Hai bọn bà cũng có tiền đồ thật! Đừng đi leo núi nữa, trụ ở Tập đoàn Vân Thiên đi, đảm bảo có thể nhìn thấy anh ta.” Hứa Viên phì cười.
“Ơ đúng ha!” Lam Lam có chút động lòng, nhìn Tiểu Thu, “Nếu không hai chúng ta đi trụ ở đó đi!”
“Bà ngớ ngẩn à, anh ấy đã vừa ý Viên Viên rồi. Chẳng lẽ bà muốn đoạt người yêu của bà ấy à?” Tiểu Thu lườm Lam Lam.
“Vậy thôi! Chị em tốt, đoạt đàn ông không những làm sứt mẻ tình cảm, còn mất phẩm cách nữa.” Lam Lam nhụt chí, lại nằm “phịch” xuống giường.
Hứa Viên không nói gì, đứng dậy thu dọn đồ.
“Viên Viên, bà muốn đi đâu?” Tiểu Văn thấy Viên Viên hình như muốn đi.
“Về nhà một chuyến, tiệc rượu ngày mai phải mặc lễ phục, ở đây tôi không có.” Hứa Viên quơ quào, vài ba động tác đã thu dọn xong.
“Lâm Thâm có bạn gái, lại vẫn không buông tay bà, đúng là lành làm gáo vỡ làm muôi mà.” Lam Lam bĩu môi, “Nghe nói mấy hôm nay ngày nào Trình Nghiên Nghiên cũng đi tìm Lâm Thâm. Tôi và Tiểu Thu thấy hai người họ đứng với nhau ba bốn lần rồi. Viên Viên, dù tiệc rượu tối mai anh ta nói gì với bà, bà cũng đừng tin anh ta đấy. Đến lúc anh ta phát hiện Trình Nghiên Nghiên không tốt như vậy, cho hối hận chết đi!”
Hứa Viên nhíu mày.
“Nhưng mà, đàn ông ấy, lúc người ta đang ở bên cạnh mình thì không quan tâm, khi có người đoạt đi thì lại không biết xấu hổ mà cảm thấy người đó rất tốt, không thể buông tay được. Không chừng Lâm đại tài từ chính là loại người đó đấy.” Tiểu Thu phụ họa.
“Các bà đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách nữa! Trước kia là ai mỗi ngày đều cổ vũ tôi cố lên, cảm thấy không ai tốt bằng Lâm Thâm, bây giờ lại đổi lại nói xấu người ta hết lời? Không nói với mấy bà nữa, tôi đi đây.” Hứa Viên cầm túi, đi ra ngoài.
“Trước khác nay khác chứ!” Lam Lam ho khan một tiếng, truy hỏi: “Chiều bà không học à?”
“Không.” Hứa Viên vẫy tay, ra khỏi phòng.
Xuống tầng, điện thoại vang lên, Hứa Viên thấy là một số lạ, nhưng là số trong vùng, hơi dọ dự, cô vẫn nhận máy.
Điện thoại vừa thông, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe, “Tôi là Tô Huyền!”