Chương 43: Hẹn gặp lại!

Cảnh vật thành phố ngoài cửa xe cứ thế lướt qua. Thời tiết hôm nay khá mát mẻ, không có cái nóng của mùa hè, những hạt mưa lặng lẽ rơi xuống như một lớp màn, che phủ toàn bộ không gian.

Cô nhìn con đường rất quen thuộc này, như muốn ghi nhớ từng chi tiết một, dù là nhỏ nhất. Sau ba năm nữa, không biết nơi đây sẽ thay đổi như thế nào?

Rất nhanh đã đến sân bay, anh nắm tay cô, cùng cô bước vào trong. Hai người đều không nói gì, chỉ lẳng lặng làm các thủ tục. Đến khi cô sắp phải đi, anh liền ôm cô, một cái ôm rất chặt, giọng nói trầm ấm của anh vang lên trên đầu cô:

“Phải chú ý an, phải chăm lo cho mình, nếu có chuyện gì hay gặp khó khăn, phải nói cho anh, biết chưa?”

Cô nở nụ cười hạnh phúc:

“Vâng, anh cũng phải chăm lo cho sức khỏe, học tập tốt nhé, mà em muốn khi mình quay trở lại, đã thấy anh đã có sự nghiệp thành công rồi.”

Anh nói:

“Chắc chắn rồi, anh sẽ cố gắng gây dựng sự nghiệp, anh cũng muốn cho vợ mình không phải lo lắng về kinh tế chứ, đúng không?”

Cô đỏ mặt, ngón tay thon nhỏ vẽ vài vòng tròn trên ngực anh:

“Ừm. Đợi em, em sẽ nhớ anh lắm.”

“Anh cũng vậy.”

Sau đó, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn ngọt ngào lên đôi môi đỏ mọng của cô, như muốn đem hết sự quyến luyến, không nỡ chia xa vào nụ hôn này. Đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ hồng vì thiếu dưỡng khí, anh mới rời khỏi môi cô.

Đến lúc cô phải vào trong rồi. Anh nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, trong lòng bỗng cảm thấy chua sót. Như những người khác, khi ra nước ngoài, chắc chắn sẽ có ba mẹ đi cùng hoặc tiễn đến sân bay. Nhưng cô thì không, mẹ cô không còn, ba cô không quan tâm. Nhưng cô cũng không vì thế mà yếu đuối khóc lóc, cô rất kiên cường. Đó cũng chính là điểm mà anh thích ở cô.

Anh thầm thở dài, ba năm, sẽ rất nhanh thôi!

Đến khi bóng dáng cô đã khuất bóng, anh mới rời khỏi đây. Anh nhìn bác Lâm, sau đó lên xe ngồi một cách rất tự nhiên, bác Lâm nhìn anh, nói:

“Tiểu Vũ, bác biết quan hệ của cháu với Tiểu Tịch rồi. Tuy bác chỉ là người làm cho gia đình Tiểu Tịch, nhưng bác luôn coi Tiểu Tịch như con gái của mình. Tiểu Tịch nhìn thì có vẻ kiên cường, mạnh mẽ nhưng thực ra, sâu bên trong con người nó vẫn là tâm hồn của một cô gái, cũng rất yếu đuối, cũng cần có sự bảo vệ, khoan dung của người khác.”

Bác Lâm vừa lái xe, vừa tiếp tục nói:

“Tuy hai đứa còn quá trẻ để nói đến chuyện kết hôn. Bác biết chuyện đó là rất khó có khả năng. Nhưng chuyện đó là đối với những cô gái khác, còn Tiểu Tịch lại không giống với họ. Con bé từ khi còn nhỏ đã thiếu vắng đi tình thương của mẹ, về sau này còn bị mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ vu oan, khiến cho người ba ruột của mình ghét bỏ lạnh nhạt. Bác không biết Tiểu Tịch nghĩ như thế nào, nhưng bác tuy chỉ là người ngoài, bác cũng cảm thấy Tiểu Tịch rất đáng thương. Vì vậy, sẽ có rất ít người có thể khiến nó mở lòng mà nói hết những tâm sự trong lòng ra. Tiểu Tịch rất khó rung động trước người khác, con bé rất nhạy cảm, nó tuy còn nhỏ nhưng lại có thể phân biệt được người nào tốt với nó và người nào có ý đồ xấu với nó.”

“Tiểu Tịch rất thích cháu, rất tin tưởng cháu. Nên bác hy vọng, cháu sẽ không phụ sự kỳ vọng này của nó, có thể chăm sóc được cho con bé, có thể không phản bội con bé, yêu thương con bé, bù đắp cho những thiếu sót của con bé. Tiểu Vũ à, bác biết cháu là một người tốt. Tuy bác biết những lời này nên để cho ông chủ nói, nhưng bác nghĩ ông ấy sẽ không quan tâm đến chuyện của Tiểu Tịch, vì vậy bác sẽ quá phép mà nói với cháu. Cháu không chê ông già này lắm chuyện chứ?”

Hạ Thiên Vũ từ đầu đến cuối đều im lặng, chú ý lắng nghe tất cả những gì mà bác Lâm nói, không bỏ sót một từ. Đợi khi bác Lâm nói xong, anh rất lễ phép nói:

“Cháu cảm ơn bác đã nhắc nhở những điều này. Cháu cũng biết Tiểu Tịch là người như vậy. Cháu thật sự thích cô ấy, nên bác hãy yên tâm, cháu sẽ không phản bội cô ấy cũng như phản bội sự tin tưởng và tình cảm giữa cả hai. Đối với cháu, Tiểu Tịch là một cô gái rất tốt. Tuy cháu cũng biết bọn cháu còn quá nhỏ để nói đến hôn nhân. Nhưng bác, cháu là một người khá truyền thống, cháu nghĩ ngoại trừ Tiểu Tịch, cháu cũng chẳng thế lấy được người nào tốt như cô ấy. Cháu muốn hẹn hò với cô ấy trên tiền đề là hôn nhân.”

Bác Lâm nghe những lời này của anh, trong lòng cũng yên tâm hơn, lại cảm thấy có thiện cảm với anh hơn một chút. Một thằng bé chưa đến 20 tuổi có thể nói được những lời có tình có lý như vậy, lại rất đi vào lòng người, bác cũng thích chứ.

“Ừm, được, tốt nhất cháu hãy nói được làm được.”

“Vâng.”

Hàn Tiểu Tịch lúc này đã yên vị trên máy bay, từ trên cao nhìn xuống thành phố xinh đẹp bên dưới, nơi có người cô thích, cô mỉm cười, cô phải cố hết sức hoàn thành tốt việc học tập, phải tạo cho mình một sự nghiệp tốt đẹp, để khi đứng cùng anh, cô cũng sẽ tỏa sáng. Ba năm sau, khi quay trở lại, cô sẽ tốt hơn bây giờ. Hẹn gặp lại!