- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thanh Xuân Không Nuối Tiếc
- Chương 186: Tán thưởng
Thanh Xuân Không Nuối Tiếc
Chương 186: Tán thưởng
Tôi nay Hàn Tiểu Tịch phải tham gia một bữa tiệc xã giao, dù sao thì trong giới thương trường, cô cũng chỉ là người mới, không tạo dựng mối quan hệ là diều không thể.
Bạn tiệc hôm nay của cô không phải là Hạ Thiên Vũ, mà lại là La Tử Hiểu. Vì sao ư?
Hạ Thiên Vũ bận một dự án khác, mấy ngày gần đây cũng là đi sớm về khuya, không thể đi cùng cô được. Mà Hàn Tiểu Tịch lại đang mang thai, không thể uống rượu.
Nhưng đã nói là tiệc xã giao, uống rượu là điều không tránh được. Nếu không uống người ta sẽ nói mình không có thành ý, không nể mặt họ.
Chính vì vậy mà dù không muốn nhưng Hạ Thiên Vũ vẫn phải nhờ cậu La Tử Hiểu tới làm hộ hoa sứ giả, chỉ cần uống rượu, còn giao tiếp hay liên quan đến vấn đền làm ăn, anh tin vợ anh thừa sức đối phó.
Khác với những buổi tiệc trước đây từng tham dự, lần này Hàn Tiểu Tịch xuất hiện với thân phận là tổng giám đốc của tập đoàn Hàn thị, áp lực lớn hơn nhiều.
Nếu như trước đây đi cùng Hạ Thiên Vũ chỉ đơn giản là đến ăn, chim chuột với ông xã một chút thì bây giờ cô đã thấu hiểu thế nào là tiệc xã giao chân chính.
Mệt! Thật sự là rất mệt!
Nhưng không sao, vì Hàn thị, vì Hàn gia, cô vẫn có thể cố gắng.
Hơn nữa, với thân phận này, nếu kế hoạch diễn ra thành công, ngày cô và ông xã công khai sẽ không còn xa.
Cô nghĩ rồi, cũng sắp đến lúc cho Hạ Thiên Vũ một thân phận rồi chứ nhỉ?
Tự cảm thấy bồn cười vì lý do phấn đấu của mình, Hàn Tiểu Tịch ăn một miếng bánh kem, che đi nụ cười bên khóe môi.
“Anh còn chịu nổi không đấy?”
La Tử Hiểu ngồi ở phía đối diện đã ngà ngà say, khuôn mặt điển trai hơi ủng đỏ, Hàn Tiểu Tịch thấy vậy thì lo lắng hỏi.
“Em coi thường anh trai em à? Thêm mười chai nữa cũng chưa hạ được anh!”
Hàn Tiểu Tịch để lại cho anh một ánh mắt khinh bỉ, sau đó đứng dậy, cầm ly nước hoa quả tới chỗ một người đàn ông da trắng. Đây mới là mục tiêu ngày hôm nay của cô.
“Xin chào, tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Hàn thị - Ahri, tôi có thể ngồi đây được chứ?”
Người đàn ông da trắng này là Grey – giám đốc ban quản lý kinh tế của tập đoàn Light nổi tiếng. Anh ta lãnh đạm gật đầu. Hàn Tiểu Tịch ngồi xuống phía đối diện, nói vào vấn đề chính.
“Tập đoàn của chúng tôi có gửi một bản hợp đồng, muốn ký kết với quý công ty về phần xây dựng kỹ thuật mảng IT. Tôi được biết tập đoàn Light là tập đoàn nổi tiếng về mảng tin học và khoa học kỹ thuật. Nhưng tập đoàn Hàn thị cũng không hề lép vế. Chúng tôi có thể cung cấp nhà máy và nhân lực cũng như hỗ trợ về mặt kinh phí và đầu tư nếu như quý công ty muốn phát triển trong nước. Hai tập đoàn hợp tác với nhau, không có hại, mà chỉ có lợi. Tôi nghĩ, tập đoàn của chúng tôi là sự lựa chọn hàng đầu cho Light nếu như các anh muốn phát triển ở nước D.”
Grey có vẻ như suy nghĩ, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp mà tràn đầy tự tin của cô gái trước mặt Im lặng vài giây, Grey đưa cho cô một tấm danh thϊếp, giọng nói có phần coi trọng:
“Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện một chút. Sáng ngày mai, tôi đợi cô ở hội quán Peace.”
Sau đó anh ta đứng dậy, nhưng không lập tức bước đi, hơi cúi người xuống, khóe môi vương nụ cười nhẹ đầy ý tán thưởng:
“Tôi rất hứng thú với mẫu người phụ nữ tự tin và mạnh mẽ như cô.”
Hàn Tiểu Tịch đáp lại bằng nụ cười tiêu chuẩn lộ tám chiếc răng trắng sứ, nhẹ gióng đáp:
“So với lời tán dương này, tôi càng mong tập đoàn Hàn thị và Light hợp tác thành công.”
Grey nhìn cô, vẻ hứng thú trong mắt càng đậm hơn, nét cười bên môi cũng rõ hơn.
“Vậy phải xem thực lực của cô như thế nào rồi.”
Dứt lời liền quay người, sải bước đi, chỉ để lại một bóng lưng rất nhanh đã hòa vào dòng người.
Hàn Tiểu Tịch nắm danh thϊếp trên tay, không để ý gì mà cất luôn vào túi xách. Dù sao thì cô cũng nghe nói, người này nhân phẩm không tồi. Mặc dù không phải là không quá chính trực như Hạ Thiên Vũ nhưng cũng có tin tưởng được, vẫn là người tôn trọng thực lực hơn.
Đạt được mục đích rồi, còn ngồi ở đây làm gì nữa? Cô đứng dậy, chuẩn bị đi về thì điện thoại vang lên âm thanh thông báo có tin nhắn mới. Cô tiện tay lấy ra, là tin của Hạ Thiên Vũ.
[Bà xã, sắp về chưa? Anh đợi em ở bên ngoài.]
Cô mỉm cười, sự nhu hòa vui vẻ ẩn sau đôi đồng tử trong veo.
[Đợi em, em ra ngay đây.]
Cũng thật là trùng hợp!
Nói với La Tử Hiểu rằng Hạ Thiên Vũ tới đón, còn cảm ơn anh một lát, sau đó cô mới bước ra khỏi tòa nhà sang trọng này được.
Ở bên kia đường, chiếc xe Rolls-Royce quen thuộc đã đỗ ở đó, một dáng người cao lớn cân đối mặc bộ âu phục cắt may vừa người, ống quần tây ôm lấy đôi chân dài của anh, khiến trái tim cô như có hàng nghìn con nai con chạy qua.
Ngó nghiêng xung quanh, xác định không có ai đáng ngờ, Hàn Tiểu Tịch lập tức chạy tới chỗ anh, lén lút hôn nhẹ một cái lên cằm anh, cười tươi nói:
“Em mệt muốn chết rồi.”
Xem ra tâm trạng không tồi. Hạ Thiên Vũ nghĩ, sau đó ôm lấy eo cô ngồi vào xe.
Cửa xe vừa đóng lại, nhanh chóng đỡ lấy gáy cô, hôn một cái, cũng cười tươi nói:
“Về nhà anh bồi em tắm rửa.”
Thành công khiến cô đỏ mặt rồi!
Con người này, sắp làm ba rồi mà vẫn không đứng đắn được.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thanh Xuân Không Nuối Tiếc
- Chương 186: Tán thưởng