Nháy mắt đã đến ngày khởi hành.
Sáng hôm đó, Hàn Tiểu Tịch dậy sớm, tự sắp xếp đồ đạc lại, cô bây giờ rất tự lập, không phụ thuộc vào ai, đồ của cô, tự cô dọn. sau đó, thay đồng phục. Đang định sang gọi Hạ Thiên Vũ, thì đã thấy anh đứng ngoài cửa chờ cô.
Cô cười tươi:
“Chào buổi sáng.”
“Ừm.”
“Đợi mình lâu chưa?”
“Một lúc.”
Câu trả lời của anh lúc nào cũng ngắn gọn như sợ một khi nói nhiều thì sẽ bị người ta cướp mất vậy.
Anh lại chở cô đến trường.
Cứ nghĩ rằng hai người đến sớm, nhưng không, cả sân trường bây giờ toàn người với người. Anh cầm túi đồ của mình, lại đeo kéo thêm đồ của cô, còn cô, chỉ đeo một chiếc balo nhỏ. Sợ anh mệt, cô liền đưa tay, lấy lại đồ của mình, nói
“Để mình tự cầm, cậu như thế sẽ mệt lắm.”
Nhưng anh giữ tay cô lại, nhìn cô nói:
“Tôi tự nguyện. Sắp đến rồi.”
Anh nói như vậy, cô cũng không cầm lại nữa. Đi qua một bồn hoa rộng, mới thấy chiếc xe của lớp cô.
Cất hành lý gọn gàng, anh và cô lên xe ngồi. Vừa bước lên, một tiếng ‘ồ’ vang lên. Cả lớp, ai cũng biết hai người này dính nhau như sam, có người nhìn vào, còn tưởng họ là một đôi tìn nhân trẻ đang yêu nhau vậy. Mà ở trường lại quản chặt về chuyện yêu đương. Nên nếu anh và cô yêu nhau thật, chắc chắn đã bị Thành biếи ŧɦái mời đi uống trà rồi.
À không… hai người họ, bị gọi một lần rồi…
Vòng hồi tưởng.
Vào một giờ ngữ văn, Hạ Thiên Vũ như ấm đầu, lấy từ trong cắp ra một chiếc bút xóa, sau đó kẻ lên bàn. Anh nói rằng:
“Bất cứ vật gì vượt qua ranh giới này, đều sẽ thuộc về tôi.”
Cô lúc đầu cũng chẳng nghĩ gì nhiều, cũng gật đầu cho qua. Nhưng anh nói là làm thật. Sáng hôm đó, cô đã mất vài chiếc bút, và tẩy rồi.
Đến chiều, Hàn Tiểu Tịch bỗng đánh rơi chiếc bút xuống đất, cô cúi xuống nhặt lên, không may, một tay bám lên thành bàn lại vượt qua ranh giới mà anh đã kẻ sẵn. Khi cô ngồi lên ghế, anh mới chậm rãi nói, biểu tình có vẻ rất nghiêm túc:
“Tôi đã nói rồi, bất cứ vật gì vượt khỏi ranh giới này, sẽ đều thuộc về tôi hết.”
Sau đó, cần bàn tay đang vượt quá ranh giới kia lên, nói tiếp:
“Cậu bây giờ cũng thuộc về tôi.”
Một câu nói đơn giản nhưng trong khoảng không yên tĩnh như vậy, khiến cả lớp như bùng nổ. Còn cô, mặt đỏ lên, nóng ran. Cô trợn mắt nhìn anh.
Sau đó, câu nói: ‘Nam thần mặt lạnh tỏ tình với nữ thần cao lãnh.’ được truyền đi khắp trường, vô tình lọt vào tai Thành biếи ŧɦái.
Và thế là, bạn học Tiểu Tịch và Hạ Thiên Vũ bị gọi đến phòng làm việc của giáo viên. Bị Thành biếи ŧɦái giáo huấn một trận về việc yêu sớm, tác hại của việc yêu sớm, rồi thì mọi người sẽ thất vọng về em nếu em yêu sớm.
Hàn Tiểu Tịch đáng thương, chỉ vì một câu nói đùa của Hạ Thiên Vũ mà nghe tràng giáo huấn dài như thánh kinh.
Khi ra khỏi phòng, cô lại đá cho anh một cái, quay người bỏ đi.
Hồi tưởng kết thúc.
Từ đó trở đi, cả lớp chỉ cần thấy hai người này đi cùng nhau là lại kích động, nhưng cũng không còn những lời đồn như trước nữa.
Anh và cô chọn hàng ghế cuối cùng. Tiếp đó, hàng loạt các bạn học khác lên xe, thế nhưng chẳng có ai chọn ngồi ở chỗ anh và cô cả. Ai mà muốn ngồi cùng hai người mặt lạnh kia chứ, họ có bị điên đâu. Đẹp thì đẹp thật nhưng ngắm từ xa thôi…
Một bạn học nữ lên xe cuối cùng, nhìn khắp nơi, không còn một chỗ trống nào cả, chỉ duy nhất hàng ghế cuối cùng. Vì vậy, bạn học đó không do dự gì mà tiến đến, và ngồi xuống.
Xe bắt đầu lăn bánh.
Nếu là Hàn Tiểu Tịch của trước kia, có lẽ, cô sẽ quay ra làm quen, vì người này khá lạ mặt, chắc hẳn là đến từ lớp khác. Nhưng Hàn Tiểu Tịch của bây giờ đã khác, cô lạnh lùng, khó gần hơn rất nhiều. Nhưng chỉ cần tốt với cô, cô sẽ tốt lại. Đó là bản chất của cô rồi.
Xe đi được nửa đường, trừ hàng ghế cuối ra, cả xe lúc nào cũng có tiếng cười đùa không ngớt, đôi khi còn có cả tiếng nhạc, tiếng hát.
Lúc này, bạn học kia mới quay sang nói chuyện với cô:
“Chào cậu, mình là Lục Tuyết Nhi, của trường khác mới chuyển đến, rất vui được làm quen với cậu.”
Cô cũng đáp lại, nhưng giọng có vẻ nhàn nhạt:
“Xin chào, Hàn Tiểu Tịch.”
Lục Tuyết Nhi nghe cô giới thiệu xong thì khuon mặt bỗng trở nên phấn khích hơn:
“Cậu là nữ thần cao lãnh Hàn Tiểu Tịch đó sao? Trời ơi! Chẳng trách cậu lại xinh như vậy. Thật là ngọc khiết băng thanh nha.”
“ừm, cảm ơn.”
Thực ra, từ lúc Lục Tuyết Nhi lên xe, cô đã bắt đầu đánh giá bạn học này rồi. Tuy đang mặc bộ đồng phục rộng rãi, nhưng trông vẫn rất gọn gàng, từ trong người Lục Tuyết Nhi tỏa ra khí chất của một vị tiểu thư danh giá, cô ấn tượng nhất là đôi mắt. Đôi mắt trong veo, sáng lấp lánh.
Xe chạy rất nhanh, gần trưa đã đến nơi rồi.
Trong suốt quá trình di chuyển, người nói chuyện với cô là anh, người nói chuyện với nah là cô. Tôi cho bạn học Lục Tuyết Nhi, bị coi như không khí, lại phải ngồi cùng hai núi băng của trường nữa chứ.