Mất nửa ngày Giang Thần Hi mới nhận ra bản thân đang dùng thân phận của Thượng Quan Thành nói chuyện phiếm với Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, tâm trạng lo lắng lập tức vơi đi, anh ấu trĩ như một đứa trẻ, vỗ vỗ ngực mình.
"Không giận, đùa thôi." Giang Thần Hi nhanh chóng trả lời một câu như vậy, hơn nữa còn gửi một biểu tượng mặt cười.
"Thật không?" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên đương nhiên không tin "Thượng Quan Thành", cho rằng anh đang lừa mình, không hề khách khí đưa ra sự nghi ngờ.
"Đương nhiên là thật." Giang Thần Hi lúc này khi thì cười cười như con hồ ly giảo hoạt, khi thì cười như chàng trai đưng trước mối tình đầu, mỗi khi nhắn một câu, anh đều sẽ nghĩ đến thái độ của Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, đoán xe câu tiếp theo cô sẽ trả lời thế nào.
"À... Vậy được!"
"Còn chuyện gì nữa không?"
"Hết rồi."
"Thật sự hết rồi?" Giang Thần Hi mất mát hỏi lại, mà Tɦẩʍ ɖυy Nhiên dường như cũng cảm giác đối phương mất mát, cô cảm thấy là vì mình, nếu không vì mình, có lẽ bây giờ bọn họ đang ở rạp xem phim.
"Tối mai có rảnh không?" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên do dự một chút, cuối cùng vẫn nhắn một tin này.
"Có. Có việc gì sao?" Giang Thần Hi hưng phấn, có điều anh quên mất người Tɦẩʍ ɖυy Nhiên muốn hẹn là Thượng Quan Thành, hưng phấn hình như không đúng lắm.
"À, hôm nay vì em mà hại anh và Loan Mộng không thể đi xem phim với nhau, nên em định ngày mai bồi thường cho hai người." Mỗi lần Tɦẩʍ ɖυy Nhiên đều có thể bán đứng Loan Mộng cho Thượng Quan Thành, chẳng lẽ vì tin tưởng anh sao? Có lẽ thế! Tuy rằng ngày thường bản thân cùng Thượng Quan Thành hơi ầm ĩ, nhưng cô vẫn rất tin tưởng anh.
Chỉ là, Tɦẩʍ ɖυy Nhiên không biết bản thân tin tưởng Thượng Quan Thành có lẽ vì yêu ai yêu cả đường đi lối về mà thôi.
Giang Thần Hi ở bên kia không biết nên khóc hay nên cười, nên cười chính là Thượng Quan Thành có thể tiếp tục hẹn hò với Loan Mộng, bồi thường này thật sự không tệ, khóc chính là chính mình vui vẻ một hồi, lại nhìn người khác hẹn hò.
Lúc này Thượng Quan Thành cũng đã chơi game xong, cảm thấy mệt mỏi nên tới phòng Giang Thần Hi, thấy một mình anh nhìn chằm chằm di động tới ngây người, sau đó khi thì vui vẻ, khi thì mất mát...
"Thần Hi..." Thượng Quan Thành không nhịn được mà gọi anh một tiếng, thấy anh như vậy, sợ anh bị cái gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
"Hả! Thượng Quan Thành..." Suy nghĩ của Giang Thần Hi bỗng bị cắt ngang, nhớ tới chuyện mình đang làm, bỗng cảm thấy đuối lý. Nếu Thượng Quan Thành biết liệu có gϊếŧ mình không?
"Vừa rồi cậu kêu tôi có chuyện gì hả?"
"À, vừa rồi..." Nên giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ nói rằng: Vừa rồi Tɦẩʍ ɖυy Nhiên gửi tin nhắn QQ cho cậu, bị tôi đọc được, tin nhắn là ảnh của Loan Mộng, Tɦẩʍ ɖυy Nhiên còn mời cậu và Loan Mộng đi xem phim... Thật phức tạp!
Giang Thần Hi thật sự không biết nói gì, không dám nói dối anh em thân thiết, đành phải khai ra sự thật.
Sắc mặt Thượng Quan Thành từ nhiều mây chuyển sang trời nắng, lại từ trời nắng chuyển sang nhiều mây...
"Cậu là heo à?" Thượng Quan Thành không nhịn được mà mắng Giang Thần Hi một câu, chẳng lẽ nam sinh yêu đương IQ đều là số âm hả? Đúng là phải bị anh đánh, đầu óc mới thay đổi một chút!
"Hả?" Giang Thần Hi muốn phản bác, nhưng biết bản thân sai trước, nên không nói gì.
Mà Thượng Quan Thành quan sát phản ứng của Giang Thần Hi, thấy anh không phản bác lời mình nói, càng cảm thấy chỉ số IQ của anh có vấn đề.
"Tôi nói này anh hai, IQ của cậu đâu? Cô ấy không nói không cho cậu đi, chẳng lẽ cậu không thể đi rạp chiếu phim hả? Ngốc ơi là ngốc!" Thượng Quan Thành đưa ra cách giải quyết, đồng thời cũng không quên khinh bỉ Giang Thần Hi.
"À..." Giang Thần Hi lập tức hiểu ý Thượng Quan Thành, mỉm cười.
Anh cầm di động, nhắn biểu tượng mặt cười trả lời Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, còn đánh hai chữ: "Cảm ơn."
Thượng Quan Thành nhìn sắc mặt Giang Thần Hi, cũng yên tâm, có điều vừa rồi hình như anh xem nhẹ một vấn đề rất nghiêm túc.
"Thần Hi, vừa rồi cậu nói... Tɦẩʍ ɖυy Nhiên gửi ảnh của Loan Mộng?" Nghĩ đến đây, tâm trạng Thượng Quan Thành trở nên rất tệ, anh trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Giang Thần Hi.
"Ừ, đúng..." Giang Thần Hi cũng hiểu, xem ra là muốn tính sổ với anh đây mà.
"Vậy sao cậu không nói với tôi?" Nghĩ tới ảnh Tɦẩʍ ɖυy Nhiên chụp bị Giang Thần nhìn thấy, đầu Thượng Quan Thành liền muốn nổ tung, cho dù là anh em thân thiết, nhưng...
"Tôi gọi cậu rồi, tại cậu không chịu qua đây." Giang Thần Hi bất lực giải thích, giống như là do mình không nói rõ chuyện này với anh ta.
"Cậu... Cậu đâu nói với tôi là chuyện gì!" Thượng Quan Thành nhìn Loan Mộng, thái độ như nhìn bảo bối thật sự khiến Giang Thần Hi có cảm giác mình vừa phạm tội.
"Khụ khụ... Đã nói bồi thường cho cậu rồi... Ngày mai đi xem phim..." Giang Thần Hi nhắc nhở.
Nghe được tin tức này, tâm trạng Thượng Quan Thành lập tức tốt lên, mà Giang Thần Hi nhân cơ hội này nhanh chóng ra khỏi phòng, bỏ mặc Thượng Quan Thành sửng sốt đứng một chỗ.
Giang Thần Hi chạy qua phòng sách, mở máy tính lên, đăng nhập QQ, sau đó...
Câu tiếp theo, giọng của Thượng Quan Thành như muốn gϊếŧ heo vang lên: "Giang Thần Hi!"
Thượng Quan Thành không ngờ bản thân tải ảnh xuống, ngay sau đó, QQ đăng nhập trong di động đã offline, còn bị sửa mật khẩu.
Bịch.
Cửa phòng sách bị Thượng Quan Thành một chân đá văng.
"Thượng Quan Thành..."
"Giang Thần Hi!"
"Thượng Quan Thành..."
"Cậu hay lắm!"
"Thượng Quan Thành..."
"Cậu thế mà dám lấy tài khoản của tôi!"
"Thượng Quan Thành..."
"Đừng gọi tên tôi nữa!"
"A Thành, cậu nghe tôi nói..."
"Cậu..."
"Nếu không cậu ra điều kiện đi, tài khoản này tặng tôi được không?" Giang Thần Hi thấp thỏm nói, khụ khụ... Chủ yếu là có tài khoản này, về sau có thể nói chuyện phiếm với Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, chuyện tốt thế này, trả giá thế nào anh cũng chịu, có điều, bản thân đúng là có lỗi với Thượng Quan Thành.
"Cậu... Cậu..." Thượng Quan Thành tức giận chỉ vào Giang Thần Hi, muốn chỉ trích, lại không biết nói gì, biết rõ anh đuối lý, chính mình lại không thể mắng chửi, anh cũng là vì Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, hết cách, ai bảo họ là anh em!