Một câu Giang Thải Dĩnh nói toạc ra tất cả nhưng lại tựa như xem nhẹ gì đó.
Ngô Tuyết nghe xong, cảm thấy đầu muốn nổ ra, quay đầu nhìn Giang Thần Hi đứng bên cạnh, một chút anh cũng không có phản ứng. Ai ngờ Giang Thải Dĩnh lại không quan tâm, còn bổ sung một câu: "Anh trai tôi có người yêu rồi, cô từ bỏ đi." Rõ ràng là khuyên nhủ nhưng không giấu được phần đắc ý trong giọng nói.
Nghe tới câu này, Giang Thần Hi nhịn không được mà trừng mắt nhìn Giang Thải Dĩnh.
Giang Thải Dĩnh dậm chân một cái, hỏi lại anh: "Em nói gì sai chứ?" Sau đó cô hờn dỗi ngồi xuống giường bệnh, cúi đầu, chu miệng, bộ dáng ủy khuất.
Giang Thần Hi cảm thấy thật đau đầu.
Ngô Tuyết cảm thấy mấy năm qua bản thân chưa đủ hiểu rõ con người của Giang Thần Hi. Cô chỉ biết khẩu vị của anh, biết môn thể thao anh thích, mà tất cả chỉ là bề ngoài, người bình thường cũng có thể nhìn thấy, nhưng sâu trong nội tâm của anh có lẽ chính mình chưa từng tìm hiểu, Ngô Tuyết nghĩ như vậy, nhịn không được mà rời đi.
Giang Thần Hi vội gọi một tiếng: "Ngô Tuyết!"
Nhưng Ngô Tuyết lại coi như không nghe thấy, cuống quýt đẩy cửa phòng thiếu chút đυ.ng trúng một người.
Giang Thần Hi quay đầu kêu một tiếng: "Thượng Quan!" Thượng Quan Thành lập tức cho một cái ánh mắt an tâm. Nhiều năm là bạn không phải vô ích, anh đương nhiên biết Giang Thần Hi không yên lòng về Giang Thải Dĩnh.
Sau đó Giang Thần Hi vội vàng đuổi theo, hiện tại trời tối, lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì không hay lắm.
Thượng Quan Thành nhìn Giang Thải Dĩnh ngồi ở mép giường hờn dỗi cũng thấy đau đầu, tính tình cô bé này có dỗ thế nào cũng dỗ không được. Có lẽ chỗ này là phòng bệnh, đầu óc Thượng Quan Thành không được tốt cho lắm, mới chút đã quên lời nói trước nay Giang Thải Dĩnh luôn phục tùng.
Có lẽ không phải quên, mà anh cố ý chọn cách không nhìn thấy đoạn cảm tình này. Bản thân không thể cho cô ấy tương lai, cũng không thể cho cô ấy hạnh phúc, bởi vì anh chưa từng có quyền được lựa chọn.
Thượng Quan Thành nhìn Giang Thải Dĩnh, cười nói: "Cô bé, đừng nóng giận nữa, anh trai em chỉ là sợ cô ấy một mình ở bên ngoài xảy ra chuyện mà thôi, đừng tức giận, đã muộn thế này, em nghỉ ngơi chút đi."
Giang Thần Hi bĩu môi, tuy không tình nguyện nhưng cũng không nói gì thêm, nằm trêи giường dành cho người nhà nhìn ra ngoài cửa, chờ Giang Thần Hi trở về.
Một mình Giang Thần Hi đuổi theo Ngô Tuyết, càng ngày càng xa bệnh viện. Thật không ngờ Ngô Tuyết chạy nhanh như thế, nhưng rốt cuộc thể lực của nữ sinh vẫn không bằng nam sinh, chạy vài phút liền thở hồng hộc! Ngô Tuyết một tay đỡ cột đèn bên đường, một tay che ngực, không ngừng thở hổn hển.
Giang Thần Hi đi tới bên cạnh Ngô Tuyết, giơ tay nhìn đồng hồ, hiện tại đã là 1 giờ sáng: "Trễ thế này, cùng về bệnh viện đi, một mình em ở bên ngoài không an toàn."
Nghe Giang Thần Hi quan tâm mình, Ngô Tuyết hỏi ngược lại: "Anh là đang quan tâm em sao?"
Giang Thần Hi sợ Ngô Tuyết hiểu lầm, vội giải thích: "Đúng vậy, là quan tâm em, em là bạn của anh mà."
Thượng Quan Thành nhìn Giang Thải Dĩnh, cười nói: "Nha đầu, đừng nóng giận, ngươi ca cũng chỉ là sợ nàng một người ở bên ngoài sẽ xảy ra chuyện! Không cần sinh khí! Đều như vậy chậm, ngươi trước tiên ở phòng bệnh ngủ một lát!" Biên nói biên chỉ khởi dựa gần góc tường một trương giường, bên cạnh còn có một cái sô pha, như vậy không chớp mắt!
Giang Thải Dĩnh bĩu môi, tuy là không quá tình nguyện, lại cũng là không nói gì thêm, nằm ở trêи giường thường thường hướng cửa phòng bệnh nhìn lại! Chờ đợi Giang Thần Hi trở về!
Ngô Tuyết không cam lòng, tiếp tục hỏi: "Giữa chúng ta chỉ có tình bạn thôi sao?"
Giang Thần Hi nhìn Ngô Tuyết, không biết phải trả lời lúc nào, chỉ đành thay đổi chủ đề: "Không chỉ là bạn, nhiều năm như vậy, anh sớm đã coi em như em gái."
Ngô Tuyết cảm thấy bản thân mỗi lúc một bất lực, đáng thương nhìn anh, hỏi: "Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh vẫn không rõ sao? Nói đúng hơn là, anh cái gì cũng biết, chẳng qua chỉ giả ngốc thôi đúng không?" Câu cuối cùng, cô thậm chí rống to ra tiếng.
Đối diện với thổ lộ của nữ sinh, Giang Thần Hi trước nay đều cười cho qua, mà hôm nay đối diện với Ngô Tuyết, anh không thể làm như vậy, thậm chí không đành lòng tổn thương cô. Nhiều năm như vậy, nói không có tình cảm là không có khả năng, nhưng đó chỉ là tình bạn, tình anh em.
Giang Thần Hi nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng nói thật: "Xin lỗi, anh thật sự đã có người mình thích, thích tám năm rồi."
Ngô Tuyết sửng sốt, cố gắng bình ổn cảm xúc của mình nhưng ngữ khí vẫn không khống chế được mà run rẩy: "Anh có bạn gái?"
Giang Thần Hi cười tự giễu: "Vẫn chưa, anh quá vô dụng, vẫn chưa thể theo đuổi cô ấy."
Nghe được câu trả lời, tâm tình của Ngô Tuyết vẫn không thể tốt hơn: "Nếu anh chưa có bạn gái, vậy có nghĩa là em vẫn còn cơ hội. Em sẽ không từ bỏ, anh Thần Hi!" Đáy lòng cũng thầm hạ một quyết định.
Giang Thần Hi chỉ khẽ cười, lắc đầu bất đắc dĩ, ngước mắt nhìn sao trời, dường như tìm kiếm ngôi sao sáng nhất thuộc về mình, trong lòng thầm la hét: Duy Nhiên, mình chỉ vì cậu mà tỏa sáng, cậu có biết không?
Một cơn gió thổi tới, Ngô Tuyết nhịn không được mà run rẩy, Giang Thần Hi phát hiện, lập tức đưa cô ấy về bệnh viện.
Dọc đường, Ngô Tuyết đi trước, Giang Thần Hi theo sau. Thời điểm đi ngang trung tâm thương mại, giọng tán thưởng của một cô bé truyền tới: "Wow, anh kia thật đẹp trai, chờ con trưởng thành, con cũng phải tìm bạn trai đẹp trai như vậy!"
Giọng nói non nớt lọt vào tai Ngô Tuyết và Giang Thần Hi. Ngô Tuyết quay đầu nhìn Giang Thần Hi, mà Giang Thần Hi lại lựa chọn cúi đầu, làm như không thấy.
Giang Thải Dĩnh nằm trêи giường chờ Giang Thần Hi, đợi hồi lâu vẫn không thấy người về, cô nhịn không được mà ngồi dậy, hai mắt nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh.
Thượng Quan Thành nhìn hành động của Giang Thải Dĩnh, dở khóc dở cười: "Cô bé, Ngô Tuyết không phải sư tử ăn thịt anh trai em, em nôn nóng làm gì? Nói không chừng bọn họ sắp về rồi."
Giang Thải Dĩnh nghe xong liền ủy khuất một câu: "Đã muộn thế này còn chưa về, lỡ xảy ra chuyện thì làm sao đây?"
Thượng Quan Thành bất đắc dĩ, nghiêm túc nói: "Một thằng con trai như cậu ấy thì có thể xảy ra chuyện gì?"
Ai ngờ Thượng Quan Thành còn chưa dứt lời, Giang Thải Dĩnh đã khóc ra tiếng, nghẹn ngào: "Vậy còn anh, anh không phải cũng gặp tai nạn xe hay sao? Anh có từng nghĩ tới bọn em hay không?"
Thượng Quan Thành hận không thể lấy kim chỉ khâu miệng mình lại, một người nằm trêи giường bệnh nhìn Giang Thải Dĩnh khóc lóc than thở, tay không thể cử động.
Giang Thải Dĩnh không ngừng nức nở: "Nếu anh trai em xảy ra chuyện gì, em cũng không sống nữa."
Thượng Quan Thành cảm thấy nếu Giang Thần Hi trở về thấy một màn này hẳn sẽ hận tới gϊếŧ chết anh.
Thượng Quan Thành anh tuy có thể coi là hoa hoa công tử nhưng đối diện với Giang Thải Dĩnh lại thật sự bất lực, đầu đau tới muốn nổ ra.