Một mình Loan Mộng trở về phòng, tắm rửa thay đồ xong mới phát hiện sắc trời đã tối, nghĩ tới sự tình phát sinh hôm nay, cô cảm thấy tâm tình của mình có chỗ không thích hợp. Tùy ý nằm trêи giường, cô lại nghĩ tới chuyện ở phòng bệnh.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, suy nghĩ một hồi, Loan Mộng bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Giấc mộng này tất cả đều mơ hồ, trong mơ Loan Mộng trở về căn nhà trong trí nhớ, cái nơi lạnh lẽo như băng. Đó không phải là nhà, là địa ngục, là cái nơi bản thân khát vọng rời đi nhất! Nó tựa như cái võng vô hình bọc lấy chính mình, không tiếng không động mà giãy giụa, càng khiến cô cảm thấy đáng sợ...
Đến khi tỉnh lại, Loan Mộng mới phát hiện cả cái gối đã ướt đẫm, cũng không biết là mồ hôi hay nước mắt, cô cảm thấy thật kinh khủng, tâm tình khó mà bình phục. Lại đưa mắt nhìn xung quanh, cô mới để ý trong phòng chỉ có một mình mình, lảo đảo từ giường đứng dậy, cô vào toilet.
Loan Mộng nhìn chính mình trong gương, thì ra cô đã tiều tụy như vậy! Sắc mặt tái nhợt, mồ hôi còn ướt đẫm mái tóc, bộ dáng có vẻ chật vật.
Cô ngẩng đầu, cầm vòi nước điên cuồng cọ rửa. Nước mắt, mồ hôi, nước, ba loại chất lỏng hỗn độn hòa làm một, có lẽ là muốn trút bỏ nước mắt che dấu sự yếu đuối của mình, có lẽ vì muốn cọ rửa đoạn ký ức kia, quên đi tất cả.
Nhưng có một số việc càng muốn quên thì đáy lòng càng khắc sâu, có lẽ trong lòng mỗi người đều có một vết sẹo, là nơi mà họ đã từng sụp đổ.
Loan Mộng dựa vào tường, thân thể dần trở nên vô lực. Mấy ngày liên tục xảy ra chuyện khiến cô vô cùng mệt mỏi, hơn nữa vừa gặp ác mộng, toàn bộ thể lực gần như tiêu hao. Loan Mộng dường như không thể cố gượng mà theo tường trượt xuống, mãi cho tới té xỉu trêи mặt đất.
Ánh đèn tựa hồ cũng cảm nhận được bi thương của cô, thế nhưng cũng lúc sáng lúc lập lòe, màn đêm an tĩnh, Loan Mộng ngất xỉu trong toilet cũng an tĩnh.
Không khí giữa Giang Thần Hi và Ngô Tuyết dần trở nên xấu hổ, mà Giang Thải Dĩnh sớm đã ngừng khóc, chỉ chừa lại đôi mắt sưng đỏ thể hiện sự bi thương vừa rồi. Có lẽ tình yêu chính là như vậy, ai yêu trước, người đó phải trả giá và chịu tổn thương.
Thượng Quan Thành nhìn Giang Thần Hi và Ngô Tuyết, chính mình là anh em tốt của Giang Thần Hi, đương nhiên biết chuyện của hai người bọn họ. Vốn muốn nói chuyện của Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, nhưng nghĩ nghĩ, anh không mở miệng, cảm thấy hiện tại không phải lúc, vì thế đành nói sang chuyện khác: "Vị mỹ nữ bên kia qua đây một chút, để tôi xem có quen biết hay không!"
Nghe nhắc tới mình, Ngô Tuyết liền quay đầu, bày ra bộ dáng cao ngạo liếc xéo Thượng Quan Thành: "Thượng Quan thiếu gia quý nhân hay quên, đương nhiên không nhớ nhân vật nhỏ bé như tôi là ai."
Thượng Quan Thành tỏ vẻ không hiểu, tiếp tục trêu chọc: "Sao vậy? Mới mấy ngày không gặp, Ngô đại tiểu thư, cô càng lúc càng trở nên có khí chất, càng xinh đẹp!"
Giang Thải Dĩnh vốn đang không cao hứng, nghe tới lời này liền hung hăng trừng mắt nhìn Thượng Quan Thành, mà Thượng Quan Thành lại lựa chọn làm ngơ.
Ngô Tuyết vốn là người kiêu ngạo, nghe vậy đương nhiên sẽ phản kháng: "Ý của Thượng Quan thiếu gia là tôi trước kia không có khí chất, không hề xinh đẹp?"
Giang Thải Dĩnh nghe xong, không đợi Thượng Quan Thành trả lời, cô trực tiếp mở miệng phản bác: "Cô đừng có mà hiểu lầm, làm gì mà theo đuổi anh trai tôi không buông, sao không nhìn bộ dáng của mình đi, anh trai tôi sao có thể coi trọng cô hả?"