Tɧẩʍ ɖυy Nhiên nhìn cách ăn nói khép nép của Giang Thần Hi, bất giác khó chịu, liền thuận miệng từ chối: "Vậy sao cậu không chọn cho cô ấy cái khác? Máy này mình mua chắc rồi!"
Giang Thần Hi đau đầu nhìn Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, nghe ngữ khí của cô thì chắc chắn không nhường máy ảnh, mà em gái nhà anh tính tình lại quật cường, hai chữ "nôn nóng" cũng đã viết trêи mặt!
Loan Mộng biết Giang Thần Hi đang khó xử, vốn không muốn quản chuyện này nhưng vẫn bất đắc dĩ kéo Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, nói nhỏ: "Duy Nhiên, cậu xem, cô gái kia thích máy ảnh này như vậy, chi bằng cậu nhường đi, cậu không phải muốn tặng bạn sao? Vậy chọn cái tốt hơn là được!"
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên lại lớn tiếng phản bác: "Mình chỉ muốn tặng người đó máy tốt nhất!"
Giang Thần Hi vốn đang suy đoán mục đích mua máy ảnh của Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, lúc này nghe cô nói muốn tặng bạn, đầu óc ầm ầm mấy tiếng, trực tiếp tiến lên kéo lấy cô, hỏi: "Cậu muốn tặng ai hả?"
Có lẽ Giang Thần Hi quá kϊƈɦ động, dùng lực trêи tay quá lớn, Tɧẩʍ ɖυy Nhiên nhịn không được mà nhíu mày, trách cứ: "Liên quan gì tới cậu? Buông tay ra!"
Giang Thần Hi lại giống như đứa bé kéo tay Tɧẩʍ ɖυy Nhiên không buông, cùng cô nháo nhào: "Mình không bỏ, cậu nói mình nghe trước!"
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên không thể không tức giận, cô không nói lời nào, chỉ trừng mắt nhìn Giang Thần Hi, Giang Thần Hi cũng không chịu buông tay, một người kéo, một người trừng mắt!
Nhìn vào ngược lại giống đôi tình nhân đang cãi nhau.
Giang Thải Dĩnh nhìn Giang Thần Hi như vậy, cảm thấy bản thân sắp mất đi anh, trong lòng thầm than: Anh là của em, ai cũng không thể cướp được! Không! Em không muốn sống một mình!
Giang Thải Dĩnh lập tức xông lên, kéo lấy cánh tay còn lại của Giang Thần Hi, ủy khuất nói: "Anh trai, em không cần máy ảnh nữa, chúng ta về đi, em mệt rồi!"
Giang Thần Hi nghe em gái nói như vậy, tâm trí liền lấy lại bình tĩnh, bất giác buông tay Tɧẩʍ ɖυy Nhiên ra, lại không trả lời Giang Thải Dĩnh.
Ông chủ đã gói máy ảnh lại, cho dù không biết sẽ bán cho ai nhưng bản thân không thể để lỡ cơ hội kiếm tiền này.
Ông chủ nhịn không được mà lên tiếng hòa giải: "Nếu hai bên đều thích chiếc máy này, như vậy đi, ai biết nhiều thông tin về máy ảnh này nhất thì tôi bán cho người đó, mọi người thấy được không?"
Một khắc nghe Giang Thải Dĩnh gọi Giang Thần Hi là anh trai, không biết tại sao, trong lòng Tɧẩʍ ɖυy Nhiên phảng phất như có thứ gì rơi xuống.
Nghe ông chủ đề nghị, Tɧẩʍ ɖυy Nhiên nghiêng đầu nhìn Giang Thải Dĩnh, lại lơ đãng nhìn Giang Thần Hi.
Giang Thải Dĩnh nghe đề nghị của ông chủ xong liền cảm thấy hưng phấn, vội vàng đồng ý. Cô tin bản thân hiểu biết nhiều về máy ảnh, đặc biệt là chiếc máy này!
Ông chủ thấy Tɧẩʍ ɖυy Nhiên không có ý kiến, coi như tán đồng, liền nói: "Nếu đã vậy, hai người ai muốn nói trước?"
Không đợi Tɧẩʍ ɖυy Nhiên lên tiếng, Giang Thải Dĩnh nói thẳng: "Tôi nói trước, đây là máy Canon EF-S15-85mmf/3.5-5.6ISU. Máy dùng ống kính tổng hợp có hiệu suất cao, góc rộng, độ phân giải cao, có khả năng chụp ảnh tuyệt vời ở đầu tele." Giang Thải Dĩnh thấy ông chủ đang nhìn mình, liền khinh miệt nhìn Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, tiếp tục thao thao bất tuyệt, "Chiếc máy này còn một ưu điểm khác, đó chính là hình dáng nhỏ gọn tạo cảm giác thoải mái cho người chụp. Không chỉ thế, máy có chức năng chống run 4 cấp độ, còn hỗ trợ cho việc chụp đêm và những nơi thiếu sáng."
Nói xong, cô đắc ý nhìn Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, sau đó lại nhìn Giang Thần Hi: "Anh, thấy em nói chuyện thế nào?" Cô vừa nói vừa như đứa bé quơ quơ cánh tay trước mặt anh.
Giang Thần Hi chỉ trả lời một tiếng cho có lệ: "Ừ."
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên nhìn Loan Mộng bên cạnh, ý bảo Loan Mộng giới thiệu, hơn nữa còn dùng ánh mắt cổ vũ để ủng hộ cô ấy.
Loan Mộng tự tin nhìn cô cười, rồi nói: "Vừa rồi cô nói nhiều như vậy, hiện tại tôi chỉ bổ sung. Máy Canon EF-S15-85 / 3.5 -5.6ISU, đầu góc rộng có thể nâng cao đến 15mm, chụp hình đẹp hơn hẳn máy Full-frame. Trêи dòng máy này, người chụp có thể nâng cao phạm vi hơn cả ống kính Kit (đầu góc rộng thường là 18mm)."
Ông chủ nghe xong không khỏi tán thưởng: "Đúng vậy, cô nói rất đúng, đặc biệt là độ chính xác của phạm vi! Chiếc máy ảnh này, hai vị có thể lấy!"
Giang Thải Dĩnh không cam lòng nhìn Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, nhưng nghĩ tới biểu cảm cô đơn của Giang Thần Hi, cô cũng không nói gì nữa.
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên cùng Loan Mộng rời khỏi cửa tiệm, nghĩ nghĩ, cô vẫn nhịn không được mà lên tiếng gọi Giang Thần Hi: "Giang Thần Hi, lúc này cũng muộn rồi, mình mời hai người ăn cơm. Lần trước không phải thiếu cậu một bữa sao, hôm nay trùng hợp như vậy, coi như mình bồi tội với em gái cậu!"
Giang Thải Dĩnh nghe xong liền không tình nguyện nhìn Giang Thần Hi, bĩu môi. Giang Thần Hi lại cười nói: "Dĩnh Nhi ngoan, em phải vì hạnh phúc của anh trai mình mà suy nghĩ chứ!"
Giang Thải Dĩnh không nói chuyện nữa, chỉ biết cáu kỉnh!
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên và Loan Mộng nghe Giang Thần Hi nói vậy, một người ngây ngốc, một người bật cười ra tiếng. Tɧẩʍ ɖυy Nhiên nhịn không được mà trừng mắt nhìn Loan Mộng, Loan Mộng lập tức ngừng cười.
Sau một lúc lâu, nhìn Loan Mộng nghẹn cười tới mặt đỏ, Tɧẩʍ ɖυy Nhiên đành nói: "Được rồi, muốn cười thì cười đi!"