Giang Thần Hi đi trêи đường tay xách túi lớn túi nhỏ thu hút vô số ánh mắt của đám nữ sinh nhìn Giang Thải Dĩnh đi bên cạnh không biết mệt, thật không còn từ nào để nói. Nhớ tới sáng nay, cảnh tượng Giang Thải Dĩnh gọi điện cho mình, anh liền biết cuộc đời này của mình mãi mãi thua trong tay hai người, một là Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, người còn lại là Giang Thải Dĩnh - em gái cùng cha cùng mẹ của anh!
Giang Thần Hi vốn cảm thấy hôm nay là ngày đẹp trời, bởi vì anh đã chuẩn bị sẵn sàng đi tìm Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, nhưng kế hoạch lại thay đổi vì một cú điện thoại!
Giang Thải Dĩnh gọi tới, nói một câu không đầu không đuôi: "Anh, tâm trạng em không tốt, cùng em đi mua sắm đi!" Như bình thường, không đợi anh từ chối, cô liền dập máy.
Nhìn tâm trạng em gái mình dần tốt lên, Giang Thần Hi đương nhiên cảm thấy mọi thứ bản thân đang làm đều xứng đáng. Cô ấy là người thân duy nhất là anh, cũng là người duy nhất cần anh bảo vệ.
Giang Thải Dĩnh nhìn đám người tới lui, cảm thấy bản thân thật hạnh phúc khi có người anh trai thương mình như vậy.
Có lẽ bọn họ quá tự tin, tự tin tới mức tin vào thiên trường địa cửu, tin vào mọi lời hứa hẹn, cho nên kết cục mới bi thống khiến người ta không thể chấp nhận như vậy.
Giang Thải Dĩnh nhớ lại chiếc máy chụp hình mình yêu thích, nhưng tiếc là đã hết hàng, hiện tại phải chờ thêm mấy ngày. Cô kéo Giang Thần Hi, nói: "Giang Thần Hi, đi nhanh đi, máy chụp hình của em sắp về rồi! Anh đi chậm như vậy, có cô nào chịu được anh chứ?"
Nghe xong câu cuối cùng, Giang Thần Hi liền theo phản xạ đáp trả: "Sao lại không cần anh? Chỉ cần anh kiên trì, cô ấy chắc chắn sẽ thích anh!"
Giang Thải Dĩnh vốn chạy nhảy như bay, nghe anh nói như vậy liền phanh gấp, quay đầu hỏi anh: "Anh... Anh không cần em nữa sao?"
Giang Thần Hi nghe xong không khỏi đau xót, trìu mến nhìn em gái của mình: "Ngoan nào, anh sẽ luôn ở bên em, em không cần lo lắng!"
Nghe được câu trả lời chắc chắn như vậy, viên đá trong lòng Giang Thải Dĩnh cũng buông xuống, nhưng không biết vì sao, trong lòng cô vẫn có chút bất an.
Giang Thải Dĩnh nắm chặt tay Giang Thần Hi, không chịu buông ra, người không biết nhìn vào còn tưởng bọn họ đang yêu nhau. Cô nhìn cửa hàng máy ảnh phía trước, hưng phấn tới nhảy dựng lên.
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên nhìn tủ kính, cười hỏi Loan Mộng: "Loan Mộng, cậu nghĩ thương hiệu máy DSLR nào tốt nhất?"
Loan Mộng giống như đứa trẻ muốn kẹo, ánh mắt trông mong nhìn chiếc máy chụp hình đặt trong tủ kính. Nhìn cô ấy như vậy, trong lòng cô không khỏi nhớ lại đoạn ký ức sâu nhất của bản thân, chính mình hình như cũng từng như vậy.
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên liền hạ quyết tâm phải tặng cô ấy một chiếc máy chụp hình, không nói hai lời, cô trực tiếp kéo Loan Mộng vào cửa tiệm.
Giang Thần Hi còn chưa tới đã thấy bóng dáng của Tɧẩʍ ɖυy Nhiên và Loan Mộng, trái tim trong l*иg ngực đập thình thịch, cảm thấy sắp có chuyện không tốt xảy ra. Anh thầm cầu nguyện bản thân đừng phạm sai lầm.
Nhưng căn cứ theo nghiên cứu của nhà khoa học, loại cảm giác này chính là giác quan thứ sáu mọi người thường nói.
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên vừa vào cửa tiệm liền hỏi ông chủ: "Ông chủ, tôi muốn chiếc máy ảnh ở ngoài tủ kính kia, giúp tôi đóng gói đi, cảm ơn."
Ông chủ là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng hiền hậu. Thấy Tɧẩʍ ɖυy Nhiên không thèm hỏi giá đã muốn mua, ông liền có lòng tốt nhắc nhở: "Hai đứa chắc là sinh viên đúng không? Máy ảnh đặc bên ngoài rất đắt, là của hãng Canon mới về, giá 48.000. Hai đứa..."
Còn chưa nói xong, Giang Thải Dinh đã đi tới, kiêu ngạo cắt ngang: "Tôi mua."
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên nhìn cô gái bất lịch sự cắt ngang lời ông chủ, vẻ mặt ngạo mạn, tựa như một phiên bản khác của Ngô Tuyết, đáy lòng không khỏi cảm thấy chán ghét.
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên đáp trả một câu: "Cái gì cũng phải theo thứ tự trước sau, chiếc máy này là chúng tôi muốn mua trước."
Giang Thải Dĩnh thầm đánh giá Tɧẩʍ ɖυy Nhiên và Loan Mộng, nói: "Hai cô tới trước, điểm này không sai, nhưng các cô đâu có nói muốn mua chiếc máy 48.000 kia!" Dừng một chút, cô lại dùng ngữ khí kinh thường tiếp tục, "Có câu này tôi phải nói thật, hai cô mua nổi nó sao? Còn không nhìn rõ bộ dáng nghèo hèn của mình!"
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên không thèm để ý tới cô gái trước mặt, trực tiếp nói với ông chủ: "Ông chủ, tôi có thể mua nó không?" Nói xong, cô lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, cố ý lắc lư trước mặt Giang Thải Dĩnh!
Nhìn một màn này, Giang Thải Dĩnh bất giác cảm thấy bản thân bị khinh thường, liền quay đầu nhìn ra cửa, hét to: "Giang Thần Hi, anh vô đây, bọn họ khi dễ em, mau vô đây!"
Giang Thần Hi vốn chỉ muốn làm khán giả lẳng lặng quan sát, nghe Giang Thải Dĩnh gọi tới mình, không khỏi bất đắc dĩ đi vào, xui xẻo cuối cùng cũng tới tìm anh.
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên và Loan Mộng nhìn nhau, sau đó lại nhìn Giang Thần Hi, trợ thủ xác túi to túi nhỏ, thoạt nhìn đều là quần áo của nữ sinh. Cô không khỏi châm chọc: "Cậu mà cũng giúp người khác xách đồ sao? Nam thần cao lãnh kia đi đâu rồi?"
Giang Thần Hi sợ cô hiểu lầm, vội giải thích: "Không phải như cậu nghĩ, mình..."
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên lập tức cắt ngang: "Cậu không cần giải thích gì cả, mình có mắt, mọi chuyện mình tự nhìn thấy được!"
Không biết vì sao, Giang Thần Hi lại nói không ra lời, chỉ biết dùng biểu cảm bi thương nhìn Tɧẩʍ ɖυy Nhiên.
Giang Thải Dĩnh thấy Giang Thần Hi như vậy, trong lòng không khỏi sợ hãi, liền mở miệng trách cứ Tɧẩʍ ɖυy Nhiên: "Cô dựa vào cái gì mà nói anh ấy như vậy? Cô có tư cách gì?"
Chủ tiệm máy ảnh thấy mấy người nháo nhào như vậy, vội vàng nói: "Chiếc máy này cửa tiệm chỉ có một, nếu mọi người đều quen nhau thì cứ từ từ thương lượng, đừng để mất hoaaf khí."
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên nhanh chóng nhét thẻ ngân hàng vào tay ông chủ, nói: "Quẹt đi, cái gì cũng phải có trước có sau mới đúng!"
Giang Thải Dĩnh nhìn chiếc máy chụp hình kia, gấp tới độ không biết làm sao, ánh mắt trông mong nhìn Giang Thần Hi.
Giang Thần Hi thật sự không chịu được ánh mắt đáng thương của em gái nhà mình, liền nói: "Duy Nhiên, chúng ta thương lượng được không? Cậu xem ở đây nhiều máy như vậy, cậu chọn một cái đi, mình trả tiền cho cậu, coi như là mình bồi tội vậy."