Trong phòng tắm, Tɧẩʍ ɖυy Nhiên vặn vòi sen ở mức to nhất, cọ rửa thần kinh của mình, phảng phất như muốn xóa bỏ đoạn ký ức đau khổ kia.
Nghĩ tới giấc mơ vừa rồi, Tɧẩʍ ɖυy Nhiên không khỏi sợ hãi. Chẳng lẽ Nhứ Vũ hận mình vậy sao? Nhứ Vũ, xin lỗi, mình chưa bao giờ nghĩ sẽ có kết cục như vậy! Dịch Huyên, cậu đưa ra cành cây cứu mình khỏi chết đuối, cho mình hy vọng, nhưng cuối cùng lại khiến mình chìm vào tuyệt vọng, cả đời này không thể quên đi!
Tắm rửa xong, Tɧẩʍ ɖυy Nhiên về giường, rốt cuộc vẫn không ngủ được, mãi tới gần sáng, cô mới mơ màng chìm vào giấc.
Sáng sớm, ánh nắng đầu tiên xuyên vào cửa sổ chiếu lên gương mặt của Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, thật ấm áp! Cô tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy cảnh tượng rực rỡ như vậy, tâm tình lập tức tốt lên!
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên nhìn qua giường của Loan Mộng và Trần Tĩnh, phát hiện bọn họ đều đã rời giường. Nhớ lại Trần Tĩnh tối qua không khỏe, cô không khỏi lo lắng.
Loan Mộng vừa vào đã thấy Tɧẩʍ ɖυy Nhiên ngơ ngác ngồi trêи giường, liền nhắc nhở: "Duy Nhiên, nhanh xuống giường đi, sáng nay có tiết đây!"
Nghe tiếng của Loan Mộng, Tɧẩʍ ɖυy Nhiên nhịn không được mà hỏi: "Loan Mộng, cậu có thấy Trần Tĩnh không?"
Loan Mộng trả lời: "Hình như mới sáng sớm cô ấy ra ngoài rồi."
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên biết với tính của Loan Mộng, cô ấy sẽ không để ý tới những chuyện xung quanh, cho nên chỉ "Ừ" một tiếng rồi nhanh chóng xuống giường, rửa mặt, ăn sáng rồi bay tới phòng học.
Ngày tháng trêи đại học thần nhàm chán, ngoại trừ đi học thì chỉ biết ở trong phòng.
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên thật sự rất chán những ngày này, đúng là khiến người ta không nhấc nổi tinh thần! Cô nhớ lại cảnh tượng Loan Mộng cầm di động chụp ảnh, liền thầm hạ quyết tâm.
Giữa trưa, lúc ăn cơm, Tɧẩʍ ɖυy Nhiên túm lấy Loan Mộng, hỏi: "Loan Mộng, cậu thấy trường của chúng ta thế nào?"
Loan Mộng không suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời: "Trường của chúng ta cũng không tồi. Sau vậy?"
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên tiếp tục hỏi: "Vậy cậu cảm thấy khoa của chúng ta thế nào?"
"Khoa của chúng ta... Ừm... Có chút không chuyên nghiệp."
Thấy Loan Mộng sắp sập bẫy, Tɧẩʍ ɖυy Nhiên liền cười nói: "Ừ, mình cũng thấy như vậy, có chút không chuyên nghiệp, đã vậy giảng viên cũng không tốt cho lắm." Nói tới đây, cô chu miệng tỏ vẻ bất mãn.
Loan Mộng hình như đã bắt đầu có cảm xúc: "Ừ, mấy tiết gần đây khá nhàm chán, học đau cả đầu."
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên nghe được câu trả lời như vậy liền cười hì hì, nói: "Loan Mộng, ngay cả cậu cũng cảm thấy nhàm chán sao?"
Loan Mộng không hiểu Tɧẩʍ ɖυy Nhiên đang có ý gì, vẫn bình tĩnh đáp: "Đúng vậy, nhàm chán tới cực điểm!"
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên cười gian trá, hưng phấn nói: "Nếu cậu cũng cảm thấy như vậy, hay lát nữa chúng ta đi mua sắm đi, mua sắm thì không nhàm chán nữa, còn có thể giải sầu, thả lỏng tâm trạng, thật tốt biết bao!"
Loan Mộng cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân cô hỏi những chuyện này, không khỏi bất đắc dĩ hỏi lại: "Sao phải là đi mua sắm? Chúng ta có thể tới chỗ khác mà! Công viên, sân vận động, thư viện, những chỗ đó cũng giúp thả lỏng tâm trạng đấy."
Nghe Loan Mộng nói vậy, Tɧẩʍ ɖυy Nhiên thật đau cả đầu, nhưng quyết không từ bỏ: "Cậu nói không sai, nhưng nếu ngày nào cũng đi thì sẽ nhàm chán, cậu nói xem, mua sắm có thể rèn luyện thân thể, lại có thể thưởng thức "phong cảnh", thật tốt biết mấy! Cứ quyết định vậy đi, lát nữa chúng ta đi mua sắm."
Loan Mộng lẳng lặng nghe Tɧẩʍ ɖυy Nhiên nói, thì ra ngay từ đầu cô ấy đã có chủ ý như vậy, cho dù bản thân có đáp hay không cũng sẽ bị kéo đi mua sắm.
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên lại thầm nghĩ phải dùng cách nào mới có thể để Loan Mộng nhận máy ảnh mình tặng! Khẳng định khó hơn chuyện rủ cô ấy đi mua sắm rất nhiều! Nghĩ tới đây, cô không khỏi thở dài.
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên kéo Loan Mộng đi mua sắm, cảm giác duy nhất chính là nhàm chán, bởi vì cô hỏi mua cái gì, Loan Mộng đều trả lời một chữ "Ừ", hoặc nhiều lắm là hai chữ "Không tồi." Tɧẩʍ ɖυy Nhiên phát hiện, bản thân dẫn cô ấy ra ngoài mua sắm chắc chắn là sai lầm lớn nhất.
Thấy trước mặt có một cửa hàng máy ảnh, Tɧẩʍ ɖυy Nhiên vội kéo Loan Mộng đi về phía trước. Bọn họ không vào trong, chỉ ngơ ngác đứng trước tủ kính nhìn chằm chằm mấy chiếc máy chụp hình.
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên biết cơ hội đã tới, liền cười hỏi: "Loan Mộng, mình muốn mua chiếc máy chụp hình tặng một người bạn nhưng lại không giỏi khoản này, cậu có thể cho mình chút ý kiến không?"
Nghe xong, Loan Mộng giấu đi tâm trạng mất mát của mình, nói: "Cá nhân mình thấy máy DSLR tốt hơn."
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên chưa bao giờ tìm hiểu về vấn đề này, không khỏi hỏi lại: "Máy DSLR là gì?"
Loan Mộng sửng sốt, khó trách cô ấy lại kêu mình lại đây, thì ra máy DSLR cũng không biết, vì thế cô liền cẩn thận giải thích: "Máy DSLR còn gọi là Máy phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số, nó dùng hệ thống gương cơ học và hệ thống gương phản xạ để lấy ảnh từ bên ngoài vào máy."
Nghe Loan Mộng giải thích, Tɧẩʍ ɖυy Nhiên càng hưng phấn: "Loan Mộng, cậu biết nhiều thật đấy."
Loan Mộng không đáp lời, chỉ tiếp tục: "Để mình nói rõ hơn, cái gọi "Đơn kỹ thuật số" là chỉ đường dẫn ánh sáng hấp thụ và đường lấy hình dùng chung một màn ảnh. Nó không giống máy ảnh Rangefinder hay máy phản xạ kép. "Phản quang" dùng để chỉ khối thấu kính đặc biệt trong máy. Khi muốn lấy cảnh thì quay xuống, để ánh sáng phản xạ qua năm cái lăng kính; nếu chụp hình ở chỗ ngược sáng thì nâng nó lên, ánh sáng sẽ đi qua thiết bị cảm quang CMOS hoặc CCD."
Nghe Loan Mộng giải thích, cả người Tɧẩʍ ɖυy Nhiên ngây ra, qua nửa ngày mới hoàn hồn nói: "Loan Mộng, cậu biết về máy ảnh nhiều thật đấy, không học nhϊế͙p͙ ảnh thật đáng tiếc!" Không đợi Loan Mộng nói chuyện, cô đã tiếp tục, "Có điều, Loan Mộng à, cậu nói nhiều như vậy mình vẫn không biết DSLR là gì, nhưng mình hiểu ra một chuyện, thì ra học bá vẫn có chỗ không biết."
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên có thể nhìn ra Loan Mộng vô cùng yêu thích nhϊế͙p͙ ảnh, mà bản thân phí nhiều tâm tư như vậy chẳng qua là muốn tặng Loan Mộng một chiếc máy chụp hình, giúp cô ấy thực hiện ước mơ.
Bạn bè, chẳng qua là đơn giản như vậy, chỉ hi vọng đối phương vui vẻ mà thôi!