Ngày 22-9-2024, trời mát.
Hôm nay trời thật mát mẻ, nhưng trong lòng mình lại không thể thoải mái nổi. Ký ức về ngày thứ bảy vừa qua vẫn còn in đậm trong tâm trí. Bản thân bị phạt chép 20 lần một đoạn văn chỉ vì không thuộc bài Ngữ văn. Đoạn văn đó tuy không dài, nhưng việc phải viết đi viết lại 20 lần khiến tay mình mỏi nhừ, và tâm trạng thì thật sự không dễ chịu chút nào. Từng dòng chữ chạy trên trang giấy trắng, bàn tay mình mỏi rã rời nhưng vẫn phải dốc sức hoàn thành. Cảm giác như thời gian đứng yên, chỉ có âm thanh của bút viết lên giấy, nghe đều đều nhưng lại nặng nề, gượng gạo.
"Thật là bất công!" Mình tự nhủ, khi nhớ lại ánh mắt nghiêm khắc của cô giáo. Trong lòng đã thầm hứa lần sau phải "phục thù" bằng cách học thuộc thật kỹ càng. Không hiểu sao, mỗi lần mình ôn bài chăm chỉ thì cô lại không gọi, nhưng cứ đến lúc không chuẩn bị thì lại trúng ngay. Hệt như một trò đùa trớ trêu của số phận! Nhưng thôi, lần sau mình sẽ nỗ lực hơn, không để bản thân rơi vào tình cảnh này thêm một lần nào nữa.
Khi trở về nhà, mình ngồi xuống bàn học, mở sách ra nhưng tâm trí lại lang thang đâu đó. Những hình ảnh của buổi học hôm trước vẫn cứ hiện lên. Lớp học đông đúc, bạn bè cười nói, và giọng nói nghiêm khắc của cô giáo vang lên. Bản thân mình đã cố gắng chuyên tâm vào việc học, nhưng những suy nghĩ khác cứ luẩn quẩn trong đầu. Mình nhớ lại cảm giác bối rối khi cô đọc tên mình, giọng nói lạnh lùng khiến cả lớp im lặng, và tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía mình. Mình đã ước gì có thể biến mất ngay lúc đó, nhưng thực tế thì mình phải đứng lên, cố gắng đọc lắp bắp từng câu chữ mà chính mình cũng không nhớ rõ.
Giờ đây, mình chỉ ước có thể chuyên tâm hơn vào việc học, và không phải chịu thêm bất kỳ hình phạt nào nữa. Dù sao thì những kỷ niệm, những mối bận tâm trong thời gian này cũng là một phần của thanh xuân, và mình sẽ giữ chúng lại, như những kỷ niệm đẹp nhất để khi nhìn lại, bản thân sẽ mỉm cười và nhớ về những ngày tháng này. Mỗi lần nghĩ đến việc phải chép phạt, cảm giác khó chịu lại ùa về, nhưng đồng thời, đó cũng là động lực để mình dốc sức hơn trong việc học hành.
Mình tự hỏi liệu có phải chỉ mình cảm thấy như vậy không, hay mọi người cũng trải qua những cảm xúc tương tự. Mỗi lần ngồi trong lớp, nhìn ánh nắng chiếu qua cửa sổ, mình lại chợt mơ màng nghĩ về tương lai. Liệu mình có thể thành công hơn trong học tập không? Liệu mình sẽ vượt qua những khó khăn và thử thách này chứ? Những câu hỏi ấy khiến tâm trí mình rối bời, nhưng cũng mang lại động lực để bản thân tiếp tục phấn đấu. Mình biết rằng con đường phía trước còn rất dài, và mình vẫn còn nhiều điều phải học, phải trải qua. Nhưng mỗi bước đi, dù chậm rãi, mình đều mong muốn sẽ tiến gần hơn đến giấc mơ của bản thân.
Buổi chiều hôm nay, mình quyết định dành thời gian để ôn lại bài học. Nhưng trời mát quá, mình không cưỡng lại được mà bước ra ban công, nhìn xuống con đường phía dưới. Những chiếc xe cộ tấp nập qua lại, tiếng còi xe vang vọng khắp con phố. Xa xa, mình thấy những đứa trẻ đang nô đùa, chạy nhảy dưới gốc cây lớn. Khung cảnh ấy thật bình yên, khiến mình chợt nhớ lại những ngày tháng vô tư khi còn là học sinh tiểu học, khi mà việc duy nhất mình lo lắng chỉ là bài kiểm tra toán hoặc vở tập viết chưa hoàn thành. Nhưng giờ đây, những bài học trở nên khó khăn hơn, những kỳ vọng cũng lớn dần theo năm tháng.
Mình quay trở lại bàn học, tiếp tục với sách vở, nhưng tâm trí vẫn không thể tập trung hoàn toàn. Mình nghĩ về những người bạn thân thiết, về những buổi chiều đi học thêm cùng nhau, về những câu chuyện không đầu không cuối mà chúng mình thường kể cho nhau nghe trong giờ ra chơi. Tất cả những điều đó dường như là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hiện tại. Có những lần mình mệt mỏi vì bài vở chất chồng, nhưng chỉ cần một lời động viên từ bạn bè, mình lại cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh để tiếp tục phấn đấu.
Đôi khi mình tự hỏi, liệu có phải mình đang quá nghiêm khắc với bản thân không? Mình đã đặt ra quá nhiều mục tiêu, nhiều mong đợi cho chính mình, và khi không đạt được, cảm giác thất vọng lại tràn ngập. Nhưng rồi mình nhận ra rằng, không ai có thể luôn hoàn hảo. Những lần thất bại, những lần phải chịu phạt như thế này cũng là một phần của hành trình trưởng thành. Mình cần học cách chấp nhận bản thân, không chỉ ở những thành công mà còn ở cả những sai lầm và vấp ngã.
Khi buổi chiều dần trôi qua, mình ngồi lại trước gương, nhìn vào hình ảnh của chính mình. Đôi mắt có chút mệt mỏi sau một ngày dài, nhưng đâu đó trong sâu thẳm, mình thấy ánh lên sự quyết tâm. Mình biết rằng, dù có khó khăn, bản thân sẽ không từ bỏ. Dù phải chép phạt hay bị gọi lên bảng nữa, mình sẽ không ngừng nỗ lực. Vì mình biết, những nỗ lực hôm nay sẽ là nền tảng cho những thành công trong tương lai. Thanh xuân của mình có thể không hoàn hảo, nhưng mình muốn tận hưởng từng khoảnh khắc của nó, với tất cả những gì mình có.
Tối đến, mình nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng gió thổi ngoài cửa sổ. Trong lòng có chút nhẹ nhõm, như thể vừa đặt xuống một gánh nặng. Mình biết rằng ngày mai sẽ là một ngày mới, và mình sẽ tiếp tục hành trình của mình, với sách vở, với những bài học, và với tất cả những cảm xúc lẫn lộn của tuổi trẻ. Dù ngày hôm nay có khó khăn ra sao, mình vẫn tin rằng mỗi ngày mới đều mang theo những hy vọng mới. Và chính những hy vọng đó sẽ giúp mình bước tiếp, trên con đường mà mình đã chọn.