Chương 25: Công bố kết quả

Kết quả của cuộc thi trang trí lớp được công bố vào buổi thứ bảy, nhà trường chọn ngày đó để không làm học sinh mất một buổi học nào, ngày đó đáng lẽ tôi sẽ không vào vì không có điểm danh, ấy thế mà ông Đàm lại bắt buộc tôi phải vào, nếu không sẽ hạ hạnh kiểm tôi, đúng là cái ông thầy ác độc. Sáng sớm của ngày hôm đó, vừa bước ra khỏi cổng của chung cư là tôi đã thấy cậu ta với chiếc xe đạp.

"Có cần tôi chở không?"

Tôi không trả lời mà hí hửng nhảy lên xe luôn. Đến trường thì cậu ta đi cất xe còn tôi đi kiếm chỗ ngồi của lớp, kiếm được một chỗ trống thì tôi ngồi xuống, vừa ngồi xuống một tý thì cậu ta cũng ngồi xuống ở kế bên tôi.

Lúc ông thầy tổng phụ trách bước lên sân khấu công bố kết quả cũng là lúc sân trường im phăng phắt, có lẽ ai cũng mong đợi kết quả lắm, vì giải nhất nghe nói là sẽ được năm triệu lận, và người đưa ra giải thưởng đó không ai khác cũng là bạn Huyền Anh, không chỉ khiến cả lớp trầm trồ khen ngợi mà bây giờ còn khiến cả trường ai cũng ngưỡng mộ bạn ý.

Ông tổng phụ trách như biết được ai cũng mong đợi nên làm cho không khí thêm phần hồi hộp bằng cách ấp a ấp úng.

"Và giải nhất thuộc về.... thuộc về... các bạn đoán xem là lớp nào đây?"

Câu nói ấy được lặp lại nhiều lần khiến các bạn bắt đầu phẫn nộ.

"Nói liền đi."

"Nói nhanh lên."

"Cái ông thầy này!"

"Bộ thầy bị cà lâm hả thầy?"

"Lâu quá."

Tôi ngồi dưới nghe cũng thấy phẫn nộ lắm, nói nhanh lên cho tôi còn về nữa chứ, nhưng mỗi lần tôi muốn lên tiếng chửi là ông thầy Đàm lại đi ngang qua nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi câm nín luôn, Tấn Phong ngồi kế bên tôi thấy vậy thì phì cười, cái tên này cười quài, có gì cười đâu mà cười quài không biết.

Ông tổng phụ trách sau khi nhiều lần bị "ném gạch" thì có vẻ đã không còn bị bệnh cà lâm nữa mà nói thẳng một câu.

"Giải nhất thuộc về lớp 10a4, hãy chúc mừng lớp đó nào!"

Cái gì? Lớp tôi được giải nhất ư? Hên vậy, vui quá đi! Các ban cán sự của lớp nghe vậy thì la lên, riêng cậu ta thì vẫn trầm tư nghe nhạc, các học sinh lớp khác thì nhìn qua lớp tôi bằng con mắt ghen tỵ,

Thấy đã công bố xong thì tôi dự định đi về, ai ngờ bị ông thầy Đàm bắt lại.

"Gia Mỹ, em định đi đâu?"

"Dạ... dạ... em định đi về..."

"Về? Về đâu? Tiết mục chưa xong mà! Mau ngồi xuống cho tôi!"

"Dạ...dạ"

Dù tức giận lắm nhưng phải ngậm ngùi ngồi xuống, cái tiết mục mà ông ta nói là mấy cái nhảy rồi hát này ư? Chán muốn chết, ngồi đó xem mà tôi ngáp ngắn ngáp dài, nếu không phải hôm nay tôi quên đem điện thoại thì chắc chắn bây giờ đã không chán như vậy rồi, đang buồn ngủ thì cảm thấy cậu ta đang đưa tay sang kêu tôi nên tôi quay qua nhìn cậu ta, cậu lấy một bên của tai nghe đưa cho tôi.

"Nghe cùng không?"

"Nghe chứ, nghe chứ!"

Tôi lấy cái tai nghe để vào lỗ tay, bài cậu ta đang nghe là bài "yêu đơn phương." Nghe mà cảm thấy như chính tôi đang yêu đơn phương vậy, thấm lắm, trong lòng cứ dâng lên một nỗi buồn man mát, mà thấy lạ sao ý, tự nhiên cậu ta nghe bài này chi, hay có khi nào..., tôi quay sang lấy tay của tôi khìu nhẹ tay cậu ta.

"Cậu đang yêu đơn phương ai à?"

"....."

"Này, trả lời đi, trả lời đi mà."

Mặc kệ tôi hỏi và năn nỉ thế nào cậu ta vẫn im lặng mà nghe nhạc, cái tên này, đúng là cái tên ít nói mà, nhưng mà không cần cậu ta trả lời thì tôi cũng biết cậu ta đang đơn phương rồi, bình thường nếu hỏi mà người ta không trả lời thì chắc chắn là có.

Ra về cậu ta vẫn chở tôi về như thường ngày, trên đường về tôi kể cho cậu ta nghe nhiều thứ lắm, nào là chuyện tết năm nay tôi sẽ trở thành ăn mày vì sự việc tiền bay đi mất như có cánh, nào là dì Trương là người hàng xóm tốt, gần như tất cả chuyện ở sâu trong lòng, tôi đều nói cho cậu ta biết hơn, vì ở cạnh cậu ta tôi cảm thấy an toàn lắm, cậu ta nghe tôi kể chuyện thì im lặng lắng nghe chứ không nói gì cả.

Tết rồi cũng đã đến, đêm giao thừa thì tôi nằm ở nhà gọi video call nói chuyện với ba mẹ, ba mẹ tôi dặn dò tôi đủ thứ, tôi thì chỉ biết lắng nghe chứ chẳng biết làm gì cả. Vừa tắt cuộc gọi với ba mẹ tôi xong thì Tấn Phong đã gọi tới.

"Giao thừa của cậu thế nào rồi?"

"Bình thường à"

Tôi nói bình thường vậy thôi chứ thật ra là chán phèo, chán lắm luôn ý.

"Có rảnh không?"

"Rảnh lắm luôn."

"Vậy giờ nói chuyện với tôi đi."

Cái gì? Cái tên ít nói này có bao giờ chủ động nói chuyện với mình đâu, vậy mà hôm nay lại gọi điện thoại cho tôi, đặc biệt là kêu tôi nói chuyện cùng nữa, chuyện lạ có thật nha.

"Được rồi, cậu nói đi."

"Cái bài toán hôm trước cậu giải được chưa?"