Sau lễ bế giảng, Ái Du và vài học
sinh khác sẽ bay sang Mỹ ngay vào buổi chiều.
Vì phải tập văn nghệ và sắp xếp một
đống đồ nên trong khoảng thời gian vừa rồi, Ái Du rất ít đi chơi cùng tụi Nhất
Thiên. Trước khi cô lên xe khách ra sân bay, cô có gửi lời chào tạm biệt đến đại
huynh đại tỷ đang sướt mướt, hờ hờ, còn cái lũ cẩu bạn của cô đều tỉnh bơ bái
bai, đã vậy còn bảo về nhớ mua quà nữa chứ! Đặc biệt là Bảo Anh, tuy thường ngày
rất đàn ông nhưng hôm nay lại khóc to nhất, đã thế còn ôm chặt cô nữa. Còn Nhất
Thiên, khi thấy bóng dáng anh thấp thoáng lại gần thì cô đã cố gạt nước mắt
đang trào ra, đóng cửa xe. Trên đường đến sân bay, cô chỉ có biết ngồi gạt nước
mắt, lúc đầu cô còn cố gắng nhịn, lúc sau thì mặc kệ cứ để hai bên má ướt nhẹp.
Cô không khóc vì nhớ nhà hay gì,
bởi bình thường thì cô vẫn ở KTX chứ cũng có ở cạnh bố mẹ đều mà khóc. Cô khóc
vì nghĩ tới anh. Nghĩ tới việc sau này trở về sẽ thấy anh đang ở bên cô gái ấy.
Cũng vì thế, cô đã cố gắng dứt điểm mà phũ phàng với anh, sau này cô sẽ không
phải hối hận hay dằn vặt gì nữa.
Có lẽ vì khóc nhiều nên chặng đường
tưởng như dài lắm nhưng đối với cô lại rất ngắn. Rất nhanh đã tới sân bay, cô
được một anh nhân viên rất đẹp trai hỗ trợ đem hành lý vào khu vực kí gửi. Bình
thường, cô còn hét lên trong lòng rồi có khi xin cả SĐT nữa chứ, nhưng cô chỉ
lướt qua anh nhân viên đó rồi thôi, bởi làm gì còn ai sánh được với Nhất Thiên
nữa. Trời ạ, nghĩ tới anh cô lại khóc mất rồi...
Đang chuẩn bị kí gửi thì bỗng
chuông điện thoại của cô reo lên. Là Minh Triết. Ái Du mở máy, chưa kịp “alo”
thì đã nghe thấy cái tiếng khóc eo éo sởn da gà của đại huynh:
“Hu hu hu, muội muội ơi, sao
huynh chịu nổi đây!”
“Sao thế huynh?”
“Đúng là nỗi buồn chồng chất nỗi
đau! Thằng Thiên bị tai nạn giao thông rồi!”
Ái Du lặng người, tay run đến mức
suýt rơi điện thoại.
“Huy...huynh lừa muội ah?”
“Bây giờ huynh đâu có rảnh để đùa
giỡn với muội, đây này!”
Ái Du chưa hiểu “đây này” là gì
thì đã nghe thấy bên đầu dây bên kia vang lên tiếng còi xe cứu thương cùng tiếng
người chạy rầm rập. Cô bây giờ đã tin rồi...đã tin rồi... Minh Triết đâu rảnh tới
mức chạy tới bệnh viện để chơi Cá Tháng Tư muộn với cô. Ái Du mặt đã trắng bệch,
hành lý đang cầm rơi xuống đất. Cô run run:
“Anh...anh ấy đang ở đâu?”
“Bệnh viện Sơn Đông II!”
“Muội biết rồi..”
Ái Du ngắt máy rồi chạy tới chỗ
cô Hiệu trưởng, nước mắt đã lưng tròng:
“Thưa cô, em phát hiện ra mình
chưa sẵn sàng để đi nước ngoài hiện giờ, em xin lỗi cô vì làm ảnh hưởng tới kế
hoạch của mọi người! Cô cho phép em về nhà.”
Cô Hiệu trưởng ngạc nhiên rồi cười
hiền:
“Không sao, nếu em thấy chưa sẵn
sàng thì có thể về. Sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội.”
“Dạ em cảm ơn cô!”
“Đi đường cẩn thận.”
Ái Du chạy ra khỏi sân bay, mở cửa
một chiếc taxi.
“Bác tài, cho cháu đến bệnh viện
Sơn Đông II!”
“Được.”
Cô sốt ruột nhìn ra cửa sổ.
“Bác tài, làm ơn nhanh lên!”
“Biết rồi.”
Nửa tiếng sau taxi dừng trước cổng
bệnh viện Sơn Đông II.
Ái Du nhìn vào tin nhắn của Minh
Triết. [Tầng 2, phòng 204.] Cô chạy lên thì nhìn thấy Minh Triết, Bảo Anh, An Lệ
đang ngồi ở cạnh cửa phòng 204. Mặt ai cũng buồn bã, Minh Triết thì đương nhiên
tiếng khóc eo éo rất là độc quyền. Ba người thấy Ái Du tới thì rất ngạc nhiên,
còn Bảo Anh thì khóc to hơn, chạy ra ôm lấy Ái Du, không nói gì, chỉ có khóc.
An Lệ đặt bàn tay đã lạnh ngắt lên vai Ái Du, gượng cười:
“Muội vào phòng đi.”
Ái Du run run bước vào phòng bệnh.
Cô ngạc nhiên khi thấy một cô gái – cô gái lần trước cô đã nhìn thấy ở góc sân
trường, đang ngồi trên ghế tay nắm chặt tay Nhất Thiên, môi tái run run. Tim Ái
Du nhói đau, nhưng bây giờ Nhất Thiên là quan trọng nhất. Anh bây giờ thật đáng
thương. Đầu quấn băng, chân bó bột, còn phải dùng máy hỗ trợ thở, đủ các máy
móc dây dợ xung quanh.
Thấy tụi Minh Triết đi vào, Ái Du
run run hỏi:
“Anh...anh ấy bị sao vậy?”
Minh Triết còn chưa trả lời thì một
giọng nói trong trẻo, nhưng nhuốm đau thương vang lên:
“Chân phải gãy, hai tay đều gãy,
bả vai nát, sóng điện não mất, không có phản xạ sự sống... Anh ấy là người thực
vật.”
Đó là giọng của cô gái kia.
Ái Du hai má đã ướt đẫm, mắt trở
nên tối om:
“Em...làm ơn....cho chị ở riêng với
anh ấy một chút có được không?”
“Vâng...”
Cô gái kia đi ra khỏi phòng. Tụi
Minh Triết cũng đi theo.
Ái Du ngồi xuống ghế, nắm chặt
tay anh, cúi đầu khóc không ra tiếng.
***
Ở ngoài.
Minh Triết không khóc, mà bĩu
môi.
“Hừ, sao mấy người lại bắt ông
đây đi bắn tin cho muội muội? Nhỡ sau này nó ghim ông thì sao?”
“Cũng vì mày thật trân nhất bọn
còn gì. Như tao đây này, từ đầu tới cuối có dám nói câu nào đâu, sợ bị hớ chứ
sao. Còn con An Lệ thì mày biết rồi đấy, nó cứ nói dối thì nhìn mặt đơ vãi đạn,
không giống thật tí gì.”
“Ôi, vui quá. Chị dâu của mình thật
là xênh, lại còn hiềng.”
Vâng, đó là giọng của “em gái đau
thương” khi nãy.
“Nhưng sao mọi người lại đi kéo
em vào?”
“Đương nhiên là để thật hơn rồi. Em
cũng được phúc lợi là gặp chị dâu còn gì nữa. Nghe mài kể vết thương mà tao són
ra quần, giọng như thật ấy.”
“Đó, tao đã bảo kéo một đứa học
diễn viên là thành công 100% mà lị.”
“Nhưng mà chị dâu ấn tượng xấu với
em rồi. Hình như chị dâu nghĩ em là ny thằng anh của em ấy.”
“Mài lo gì, kiểu gì chả có lúc giới
thiệu.”
“Đúng ha.”
Bốn con người cảm thấy thật tự
hào về thành tích của bản thân. Nếu sau này chúng nó cưới nhau thì họ chắc chắn
sẽ đi rao khắp cả cái thành phố này là chính họ đã đẩy thuyền hai đứa chúng
nóa:)))