Trước ngày bế giảng, thầy Trung lại tìm tôi theo cách quen thuộc.
"Vy, lên văn phòng gặp tôi"
Sau câu nói của thầy là hàng loạt ánh mắt nhìn tôi chằm chằm.
"Mày lại gây ra chuyện gì rồi Vy?"
"Tao cũng không biết."
Tiếng quạt trần phòng giáo vụ ù ù quay. Cảnh tượng này quen đến kì lạ. Tôi hơi chột dạ.
"Ha ha ha".
Tiếng thầy cười khiến tôi giật mình. Thầy đang cười rất sảng khoái. Nhìn thầy cười, tôi hơi chút bối rối.
"Nhìn mặt em không khác gì đi đánh giặc. Có phải làm gì sai trái nên chột dạ không? Khai mau để hưởng khoan hồng."
"Em... em...không..."
Tôi gãi đầu. Mỗi khi bối rối tôi đều gãi đầu.
"Đừng gãi đầu nữa, gãi nữa cũng không nghĩ ra đâu".
Thầy bất chợt đưa tay lên chạm vào tóc tôi.
"Rối hết tóc rồi kìa."
Khi bàn tay thầy chạm vào tóc tôi. Máu nóng bỗng dồn lên, mặt tôi nóng bừng. Một giây, hai giây, ba giây. Tôi theo phản xạ lùi về sau.
"Thầy định gõ đầu em?"
Thầy hơi ngập ngừng rồi bật cười.
"Đúng rồi đấy."
Bàn tay thầy rất nhanh gõ nhẹ lên trán tôi một cái. Rất nhẹ. Tôi đưa tay xoa xoa trán, u ám nhìn thầy.
"Em đã phạm lỗi gì ạ."
"Tại em gợi ý nên tôi làm theo".
Tôi thầm kêu trời. Trên trái đất cũng tồn tại lý do kiểu này sao.
"Thôi, không đùa nữa. Vào việc chính đây."
Thầy khẽ ho nhẹ một tiếng.
"Tôi đã cử em đại diện khối 12 nói lời chia tay trường trong buổi tổng kết. Em sẽ nghĩ sao?"
"Tại sao thầy chọn em?"
"Vì tôi nghĩ em xứng đáng."
"Nhưng em thấy không thực sự tự tin."
Tôi lại gãi đầu.
Bày tỏ tình cảm lưu luyến trước lúc chia xa với toàn trường ư. Hình như không hề hợp với đứa sống nội tâm như tôi. Tôi chỉ còn cách trưng ra vẻ mặt đau khổ nhìn thầy và tìm mọi lý do chống chế. Nhưng thầy là tảng băng khó lay chuyển. Cuối cùng, sau một hồi tranh luận, tôi vẫn phải nhận lấy trọng trách ấy.
" Thầy chỉ đang cố gắng khiến em...ờ... làm quen với đám đông mà thôi."
......
Những ngày cuối cùng của thời học sinh trôi qua thật nhanh trong những tiếng cười và cả giọt nước mắt chia ly.
Chúng tôi trong những tà áo dài trắng cùng nhau chụp ảnh, cùng ghi những cuốn lưu bút.
"...chúng tôi nhập học trong một ngày thu đầy nắng. Ấn tượng đầu tiên để lại trong tôi là hàng bằng lăng tím, những bông hoa nở muộn làm nổi bật cả một khoảng trời..."
"...chúng tôi đã trải qua 3 năm học, có vui, có buồn, có nuối tiếc, có giận hờn, có cả giọt nước mắt. Nhưng ngôi trường này lưu giữ cả tuổi xuân của chúng tôi, là những trang sách của ước mơ và khát vọng, là những người bạn, là những người thầy luôn sát cánh bên chúng tôi khi thành công hay những lúc thất bại"
"... những năm tháng được học tập tại nơi đây mãi mãi ở trong tim tôi".
Có giọt nước mắt đã trào ra từ khóe mắt. Thanh xuân của chúng tôi, mái trường của chúng tôi. Tạm biệt.