Chương 1: Chỉ ăn quả cam

1.

Từ khi đĩa gan heo xào lòng heo xuất hiện trên bàn ăn trưa, Hứa Dương liền biết mình đã hoàn toàn bị đẩy vào đường cùng.

2.

Năm giờ trước, thay vì đến Seoul du lịch như dự định, cậu bị thay đổi hành trình và đưa đến một nơi đồng không mông quạnh chim không thèm ẻ.

Nguyên nhân là do cậu đặt cược trên mạng với một người đàn ông, sau đó bị lừa mất hai vạn. Khi sự việc bị phát hiện, mẹ cậu liền đá cậu tới nơi này.

Người mẹ nghiêm khắc ném cậu và vali hành lý ra khỏi cửa, nói: “Mày sống sung sướиɠ quá rồi! Không kiếm lại được hai vạn thì đừng có về!”

Ngay cả người cha thường ngày vẫn luôn che chở cậu lúc này cũng không ngăn cản.

Vé máy bay đi Seoul của Hứa Dương cứ như thế bị đổi thành vé về quê trên chiếc xe lửa màu xanh.

Cậu biết mình có một bà ngoại sống ở nông thôn không thích lên thành phố. Hàng năm, cha mẹ cậu đều đến thăm bà. Khi còn nhỏ, cậu cũng từng đến, nhưng sau này cậu dường như trở thành đứa cháu bất hiếu trong miệng người lớn, bởi vì cậu không về thăm bà thêm lần nào nữa.

3.

“Thoải mái!”

Hứa Dương mở to đôi mắt sau khi chén một giấc ngon lành, cậu nằm trên thảm lông mềm mại màu đỏ hồng thong thả duỗi người, sau đó mờ mịt ngồi dậy từ đầu giường.

Ờm, thực ra là cậu đang muốn mọi thứ trước mắt chưa trở thành hiện thực.

Bà ngoại trong nhà đang nấu ăn, Hứa Dương ngủ trên sofa trong phòng khách nhỏ, phòng khách không có lò sưởi nên không ấm lắm. Cậu mặc chiếc áo lông vũ cùng quần bông rồi bước xuống giường.

Vuốt mái tóc đỏ rối bù, cậu cầm bàn chải đánh răng xoay vòng vài lần rồi đưa vào miệng trong làn khói bếp nghi ngút.

"Bà, trưa nay ăn cái gì nhỉ?" Hứa Dương hỏi.

Bà ngoại tay cầm xẻng sắt vung vẩy mạnh mẽ, “Xào thịt cho cháu đấy. Về phòng đi, phòng bếp lạnh lắm.”

"Dạ," nói rồi Hứa Dương quay lại phòng bếp.

Cậu nghĩ rằng thịt xào của bà ngoại chắc chắn sẽ ngon, nhưng khi nhìn thấy đĩa gan heo xào lòng heo đen thui, Hứa Dương chưa từng ăn nội tạng liền cảm thấy trước mắt tối sầm.

Hứa Dương bối rối hỏi: “Bà, không còn món gì khác sao?”

“Có chứ, chờ một chút, anh con đang đi mua bánh bao.”

"Ò, được rồi," Tia hy vọng hoàn toàn biến mất, cậu ủ rũ cụp đuôi trả lời.

"Ai? Anh trai lòi đâu ra? Mẹ mình không phải chỉ có mình thôi sao?," Nói đến đây, ký ức của cậu đột nhiên dừng lại khi còn nhỏ, hình như lúc đó có một tên ngốc to con hay chơi bắn pháo với cậu. “À đúng rồi, dì mình không có con, nhưng nhà dì mình lại nhặt được một đứa cơ mà?”

Nhớ lại người anh trai nhặt được, Hứa Dương có chút ấn tượng, bọn họ từng chơi cùng nhau khi còn nhỏ, nhưng đã nhiều năm không gặp lại.

“Bà ngoại, cháu về rồi đây!”

Trong lúc Hứa Dương nhìn chăm chú vào hóa trang hết sức tinh xảo của một người hề ngờ nghệch thì trong sân đã có thêm một người nữa. Tiết Ngạn Vũ xách một túi quýt đỏ đẩy cổng sắt bước vào.

“Quýt hôm nay tươi lắm, cháu mới mua về một ít.”

Vừa vào nhà, Tiết Ngạn Vũ đã bị một đầu tóc đỏ của thiếu niên thu hút sự chú ý, sắc đỏ rực rỡ như ánh nến làm căn nhà trở nên chói mắt hơn.

Tiết Ngạn Vũ đặt hai cái bánh bao lên bàn rồi cẩn thận quan sát Hứa Dương.

Bà ngoại giới thiệu nói: “Ngạn Vũ, đây là Dương Dương, hai đứa hồi nhỏ chơi chung với nhau đấy.”

“Dương Dương, chào anh đi!”

Đối với người trẻ tuổi, điều xấu hổ nhất là chỉ vào một người và nói: “Hai đứa trước kia chơi với nhau rất thân.”

Hứa Dương run rẩy mí mắt đánh giá Tiết Ngạn Vũ từ đầu đến chân. Nhiều năm không gặp, khuôn mặt đen sạm này hoàn toàn không hợp gu cậu. Hứa Dương ghét bỏ thu hồi ánh mắt nhỏ giọng nói thầm một câu: “Anh ta nghĩ mình là cái gì chứ?”

Bà ngoại nói với Tiết Ngạn Vũ: “Cháu mau rửa tay rồi vô ăn cơm.”

“Dạ vâng.”

Tiết Ngạn Vũ xách một cái ấm nhôm trên bếp rót vào chậu nhựa chút nước ấm, sau đó rửa tay sạch sẽ rồi ngồi vào bàn cầm đũa lên, “Ồ, hôm nay còn có thịt nữa!”

Hứa Dương không mấy vui vẻ cầm một miếng hành tây đặt lên bánh bao rồi cắn một ngụm.

Bà ngoại nói với Tiết Ngạn Vũ: "Cháu ăn nhiều một chút. Tí nữa còn phải đi xe đường dài đúng không?”

“Dạ, tối nay cháu không về, bà cứ ăn đi nhé.”

“Ừ.” Bà ngoại gắp một miếng gan heo thật to đặt lên bánh bao của Hứa Dương, “Dương Dương, cháu cũng ăn đi.”

“Được rồi, để cháu tự gắp.” Hứa Dương hồi hộp né tránh cánh tay của bà, nhìn lên thấy Tiết Ngạn Vũ đang nhai lòng heo ngon lành, mặt mày nhăn nhó.

Hứa Dương ăn rất khó khăn, chỉ nhai một miếng bánh bao cũng thấy mệt mỏi.

4.

Sau khi ăn xong, trời đã xế chiều, vào mùa đông chỉ cần chút hơi ấm, bà ngoại liền xách ghế nhỏ ra đầu ngõ cùng các cụ bà khác nói chuyện. Tiết Ngạn Vũ chủ động dọn dẹp chén đũa.

"Ăn không no thì lát nữa ra ngoài mua tô mì ăn đi " Anh nhìn Hứa Dương nằm ườn trên sô pha nói.

"Ừm, ai mà rảnh rỗi đến mức ăn hết nội tạng như vậy chứ." Hứa Dương đứng trong sân vò tóc, ánh nắng chiếu lên người cậu làm mái tóc đỏ tỏa sáng, trông như một đóa mẫu đơn rực rỡ, vừa lười biếng lại vừa xinh đẹp.

"Ở cái nơi hẻo lánh này, bình thường các anh đi đâu chơi?" Hứa Dương nhướng mày hỏi.

Đáy mắt Tiết Ngạn Vũ lóe lên tia sắc bén, anh đáp: “Tôi không hay đi chơi, có KTV và quán bar, cậu có thể tự mình tìm.”

“Tôi sợ bị lạc, bản đồ trên điện thoại ở đây có dùng được không?”

“Còn có dịch vụ giao cơm hộp đấy!”

“Ồ, vậy cũng không tệ lắm.”

Tiết Ngạn Vũ vén tay áo, đưa tay vào chậu rửa chén, Hứa Dương đứng phía sau anh, giống như cọng hành lắc lư qua lại.

Hứa Dương rảnh rỗi không có gì làm, mắt ngó loạn khắp nơi. Chốc lát, cậu nhìn thấy hình xăm trên cánh tay của Tiết Ngạn Vũ liền thốt lên, “Anh cũng có hình xăm à?”

Hứa Dương không đợi Tiết Ngạn Vũ đáp lại đã duỗi tay sờ, “Nhưng con chim này nhìn qua loa quá, gà hay là chim đây?”

Tiết Ngạn Vũ kéo tay áo che lại, “Ừ.”

"Tôi cũng có, ở trên eo ấy." Hứa Dương khoe khoang, kéo khóa áo lông vũ xuống, vén áo lên cho Tiết Ngạn Vũ xem.

Tiết Ngạn Vũ dù muốn dù không cũng bị Hứa Dương lôi kéo. Anh cúi đầu ra vẻ trấn tĩnh nhìn về phía eo của Hứa Dương.

Eo của Hứa Dương rất hẹp, bị hình xăm bụi gai chiếm một nửa không gian trên cơ bụng, mặc kệ là đường cong của hình xăm hay đường cong của cơ bụng đều gãi đúng chỗ ngứa.

Tiết Ngạn Vũ ngâm tay trong chậu nước, xoa xoa ngón tay.

"Có phải rất gợi cảm không?" Hứa Dương gấp không chờ nổi muốn được khen ngợi.

Tiết Ngạn Vũ liếc nhìn vài cái rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, anh gật đầu lấy thêm nước rửa chén vào lòng bàn tay, “Đúng vậy.”

Hứa Dương thả quần áo xuống, vươn đầu bước đến trước mặt Tiết Ngạn Vũ, mặt mày hớn hở hỏi: “Anh vào đại học chưa?”

Tầm mắt vô tình chạm nhau, Tiết Ngạn Vũ lại một lần nữa đối diện với ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn anh.

Giống như một phần không thuộc về hồ nước trong lành giữa mùa đông, anh có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời chiếu rọi trên khuôn mặt ấy mang đến một tia sáng ấm áp.

Tiết Ngạn Vũ chậm rãi nhấc lên mí mắt, bị ánh mắt kia làm cho có chút mất hồn, không cẩn thận nghe câu hỏi.

Tiết Ngạn Vũ dùng tay áo lau nhẹ chóp mũi, giọng hơi khàn: “Ừ.”

“Học ngành gì đó?”

“Kỹ thuật truyền thông.”

Hứa Dương ngạc nhiên, ngửa đầu nói: “Ồ, anh giỏi đấy.”

Tiết Ngạn Vũ lịch sự hỏi lại: “Còn cậu?”

Hứa Dương ngáp một cái, giọng đều đều: “Điện ảnh. Nhưng bằng cấp của tôi không tốt lắm, nếu làm đạo diễn thì sẽ có nhiều lựa chọn hơn, tương lai có thể trở thành một đạo diễn bình thường đã tốt lắm rồi.”

"Ồ." Tiết Ngạn Vũ cười khẽ vài tiếng, “Cậu nói chuyện hay thật.”

"Không phải tôi nói chuyện hay, mà là anh trông như người ch·ết." Hứa Dương bỏ một tay vào túi quần, nhàn nhả nói, “Thêm WeChat đi, lát nữa đưa tôi địa chỉ giao cơm hộp.”

"Được." Tiết Ngạn Vũ lau tay, từ trong túi lấy ra điện thoại mở WeChat.

Sau khi kết bạn, Hứa Dương vỗ vai Tiết Ngạn Vũ, “Đi ngủ đây. Tôi tỉnh dậy sẽ ăn.”

Khoảng cách gần kề, một mùi son phấn thoang thoảng chui vào chóp mũi Tiết Ngạn Vũ, ngọt nị có chút gay mũi.

Tiết Ngạn Vũ hô hấp dừng lại hai giây rồi nói: “Trên bàn có quýt.”

Hứa Dương quay đầu nhìn anh khóe môi hơi nhếch lên, l*иg ngực phát ra vài tiếng cười, “Tôi chỉ ăn cam, còn phải cắt thành từng miếng.”