Chương 8: Cho Tôi Quan Tâm Cậu Thêm Tí Nữa, Có Được Không?

[CẢNH: Hạo Nhiên chở Trương Nhân về đến đầu hẻm]

“Cậu bỏ tớ ở đây đi Nhiên, tớ đi bộ vào được rồi”

“Để tớ chở cậu vào luôn chứ”

“Thôi giờ này cũng muộn rồi, cậu mà vào, ba mẹ tớ có la thì la mình tớ thôi, tớ không muốn cậu bị chung”

Hạo Nhiên thả Trương Nhân ở đầu hẻm. Cậu ấy đi bộ vào.

“À Nhân nè!”

“Hả, chuyện gì?”

“À...ờ...tớ muốn hỏi cái?”

“Ừ cậu hỏi đi, mà nãy giờ cậu có gì muốn nói hả, cứ ấp úng mãi”

“À...tớ định hỏi là...hôm nay cậu có thấy vui không mà?”

“Vui chứ, được đi với cậu thì tớ vui lắm” – Trương Nhân.

“Trời vậy luôn hả, cậu nói thật chứ?”

“Thật mà. Thôi cậu về đi để trễ”

“Vậy tớ đi nha. À Nhân nè, tuần sau tớ sang chở cậu đi học nha, dù gì cũng tiện đường mà, cậu khỏi mất công đi xe, gửi xe nữa. Tiền gửi xe tháng thì nói người ta dời lại cho”

“Ừ thôi cũng được, thứ 2 gặp cậu nha”

[CẢNH: cả lớp trong giờ học Toán]

“Nhân lên bảng làm giúp thầy câu 5a nha em”

“Dạ”

Trương Nhân đang làm bài tập trên bảng thì cô chủ nhiệm đến ở ngay cửa lớp, cô ra hiệu cho Trương Nhân đến gần.

Sau khi nghe cô thì thầm vào tai, mặt Trương Nhân biến sắc, cô đưa tay lên vai của Trương Nhân, kiểu như động viên.

Trương Nhân lật đật chạy đến chỗ thầy Toán, cậu nói gì đó với thầy.

“Ừ đi đi em, nhanh lên đi”

Cả lớp ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Trương Nhân dọn dẹp sách vở, đi ra đến cửa, sực nhớ ra chuyện gì nên quay lại nói gì đó với thầy thêm lần nữa, sau đó cậu chạy đến chỗ Hạo Nhiên.

“Cậu chở tớ về nhà với, gấp lắm”

“Hạo Nhiên đi với bạn đi em”

“Dạ, thưa thầy em về”

Cả 2 phóng xuống bãi giữ xe, chạy 1 mạch về nhà Trương Nhân.

Vừa về đến, Trương Nhân thấy cửa khóa, vội chạy sang hỏi nhà hàng xóm:

“Cô ơi, ba mẹ con đang ở đâu vậy cô. Nãy con có nghe tin”

“À, mẹ con sáng nay nhập viện, ba con chắc đang ở trỏng đó, cô nghe đâu hình như...à hình như bệnh viện quận 4 đó con” – cô 4 nhà bên.



Trương Nhân quay lại chỗ Hạo Nhiên.

“Thôi mình vào bệnh viện đi”

Chưa kịp đi, Hạo Nhiên nắm lấy tay Trương Nhân:

“Có tớ ở đây, cậu đừng lo”

Cả 2 đạp xe thật nhanh vào bệnh viện.

“Chị ơi chị cho em hỏi mẹ em – cô Hoa, đang nằm phòng nào vậy chị?”

“À cô Hoa à, đợi tí chị tìm....à cô Hoa đang cấp cứu, đang nằm phòng hồi sức nha em”

“Vậy người nhà vào thăm được chưa chị?”

“Chưa xong mà em, khi nào ra phòng mới được vào chứ, qua ghế ngồi chờ đi em”

Cả 2 vừa sang bên kia thì ba Trương Nhân đi đến.

“Ba, ba, mẹ sao rồi ba” – Trương Nhân lo lắng.

“Ba cũng không biết, mẹ con sáng nay bị xỉu, phải đưa vào cấp cứu, đến giờ vẫn chưa tỉnh”

“Con chào bác” – Hạo Nhiên.

“À chào con, con cũng đến à?”

“Dạ con chở Trương Nhân đến ạ”

“À vậy à, 2 đứa kiếm chỗ nào ngồi đi, ba đi mua gì cho mấy đứa ăn rồi vào làm giấy tờ”

“Cậu qua đây ngồi nè” – Hạo Nhiên.

Vừa ngồi xuống, Trương Nhân đưa hai tay ôm đầu.

“Chắc do tớ cứ bảo mẹ làm cái này làm cái kia, do tớ cứ làm mẹ buồn lòng nên mẹ mới thế này” – cậu tự trách mình.

Hạo Nhiên nắm tay Trương Nhân.

“Cậu đừng tự trách mình mà, chuyện xảy ra cậu cũng đâu có muốn, mà không ai muốn chuyện này xảy ra đâu. Cậu đừng lo nữa, ảnh hưởng sức khỏe, ảnh hưởng việc học”

“Chuyện gì xảy ra, cậu cũng có tớ ở bên cạnh cậu mà, tớ quan tâm cậu nhiều hơn tí nữa, có được không?” – Hạo Nhiên tiếp.

“Có thật không? Có thật không phải tại tớ không? Có thật cậu sẽ quan tâm tớ nhiều hơn nữa không? Tớ không muốn phiền đến cậu”

“Trương Nhân à, cậu nghe nè, chuyện xui thì lúc nào nó đến không ai biết. Cậu tự trách mình cũng được gì đâu”

“Nhưng chắc chắn là tớ sẽ quan tâm đến cậu nhiều hơn”

Cả 2 nhìn nhau, Hạo Nhiên lại đỏ mặt.

“Ờ thì ý tớ là cậu có cần gì cứ nói, tớ sẽ cố gắng giúp cậu mà, còn việc học của tụi mình nữa”

“À mà Trương Nhân, tớ muốn hỏi cậu 1 việc?”

“Cậu nói đi”

“Nếu thật sự có 1 người con trai...............”



Hạo Nhiên chưa kịp nói gì thì ba Trương Nhân vào lại.

“Nè ba có mua cho 2 đứa mỗi đứa cái bánh bao nè, ăn đi”

“Dạ con cảm ơn bác”

“Để ba qua làm thủ tục cái”

“Cậu hỏi gì sao không nói hết đi Nhiên?”

“À thôi để lúc khác, cũng không có gì đâu”

Ba Trương Nhân đến nói với cả 2.

“Thôi con về nhà đi Nhân, ba ở đây với mẹ cho. Con về canh nhà canh cửa, em con thì cứ gửi hàng xóm trông, con về kiếm gì ăn cho qua bữa, ở giữ nhà, ba ở đây lo cho mẹ”

“Dạ thôi nếu ba nói vậy thì con về cũng được”

“Dạ thưa bác con về” – Hạo Nhiên.

“Ừ 2 đứa về cẩn thận”

Hạo Nhiên chở Trương Nhân về đến nhà, cậu bảo với Trương Nhân.

“Thế tối nay cậu ngủ 1 mình sao?”

“Thì đúng rồi, nhà còn ai nữa đâu”

“Vậy thì, để tớ sang ngủ với cậu cho cậu đỡ sợ nha”

“Hả? Cậu nghĩ sao vậy?”

“Ủa thì có gì đâu, tớ sang nhà cậu, nếu cậu không cho ngủ thì tớ thức cả đêm canh nhà giúp cậu thôi”

“Cậu bị gì thế, đã sang mà không cho ngủ thì sang làm gì?”

“Ủa vậy cuối cùng cậu có cho sang không?”

“Ừ cậu rảnh thì cậu cứ sang”

“Okkkkkkkkkkk”

Hạo Nhiên chạy ngay về nhà, tắm rửa thay đồ, ở nhà 1 lúc đến tối, cậu lấy xe và mang theo cái túi sang nhà Trương Nhân.

“Ba ơi con xin phép bữa nay con sang nhà bạn ngủ, tuần sau tụi con có bài kiểm tra giữa kỳ phải làm, tụi con ôn bài chung với nhau”

“Nhà bạn ở đâu lận con?”

“Nhà bạn con ngay quận 4 đây thôi, cũng gần”

“Có cần ba đưa đi không?”

“Thôi để con tự đi cũng được mà”

“Ừ đi đi kẻo trễ, nhớ tối ngủ sớm đó nha”

“Dạ con biết rồi, cảm ơn ba nhiều”

[HẾT CHƯƠNG 8]