Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Xuân Của Tôi Là Cậu, À Mà Không, Là Các Cậu...

Chương 4: Tôi Nhận Ra Mình Có Gì Đó Với Cậu

« Chương TrướcChương Tiếp »
[CẢNH: Trương Nhân về đến nhà, lại buồn]

Trương Nhân thay áo và ra phụ mẹ bán quán, cậu tính xin thêm mẹ tiền nhưng không dám.

“Nay đi học về sao buồn vậy con?” – mẹ cậu hỏi.

“À không có gì mẹ, do con thấy mẹ buôn bán vất vả nên con buồn thôi”

“Mẹ thì không sao, tất cả lo cho tương lai của con thôi, con cố gắng học hành chăm chỉ, cực mấy mẹ cũng chịu được”

“Dạ, con biết nên con phải chăm học. Cái chỗ hôm qua mẹ khâu cho con nó lại bị đứt ra rồi, mà nó còn rách to hơn”

“Sao to hơn được con, trừ khi con làm nó rách thôi chứ sao nó to hơn được?”

“Con cũng chẳng để ý, mẹ làm lại giúp con nha”

“Ừ tối mẹ làm cho”

Trương Nhân suy nghĩ nhiều, không biết phải làm sao để vượt qua được chuyện này, cậu cũng không muốn nói với cô vì không muốn gặp rắc rối. Nhưng nếu cứ im lặng thì không biết sẽ đi đến đâu?

Cuối ngày hôm sau, thầy Toán phát bài kiểm tra 1 tiết, thường thì Hạo Nhiên sẽ được điểm cao nhất, nhưng hôm nay thì khác.

“Lần này lớp trưởng hết được max level rồi nhé”

Cả lớp ngạc nhiên, là ai có thể cao điểm hơn lớp trưởng chứ?

“Trương Nhân, bạn mới của lớp mình nè, giỏi lắm em”

Lớp trưởng chồm lên xem Trương Nhân được bao nhiêu, cậu được 10 điểm trong khi Hạo Nhiên chỉ có 9.

“Này cậu làm sao hay thế? Sao giỏi thế?”

“Có gì đâu, ở trong sách cả mà, tớ đọc sách nhiều nên biết thôi” – Trương Nhân khiêm tốn trả lời.

“Để tớ nói cô bầu cậu làm lớp phó học tập, lớp chưa có lớp phó, chỉ có lớp trưởng. Mà lần sau cậu đừng cao điểm hơn tớ nữa, giả bộ làm không được 1-2 câu gì đi”

“Được, để lần sau tớ sẽ giả bộ làm không được vài câu nhé”

“Ok tốt đó”



Duy Huy ngồi ngay sau lưng Hạo Nhiên, chạy lên Trương Nhân.

“Cậu kèm cho tớ với, tớ chẳng hiểu gì cũng chẳng đi học thêm chỗ nào cả”

“Tớ cũng không đi học thêm nhưng tớ sẽ hướng dẫn cậu những chỗ nào cậu không hiểu, không sao đâu”

“Cảm ơn Nhân nhiều”

2 con nhỏ Trang và Linh cũng chạy sang

“Nhân ơi chỉ bọn mình vớiiiiiiiiii”

“Được rồi, ai tớ cũng sẽ chỉ hết mà”

Hạo Nhiên khều khều Trương Nhân.

“Còn tớ thì sao?”

“Cậu giỏi rồi, lại còn muốn giỏi hơn cả tớ mà”

“Nhưng tớ vẫn muốn cậu chỉ bài cho tớ”

“Chỉ thì chỉ”

Cảnh: cả 2 ở bãi xe, chuẩn bị lấy xe đi về.

“Nè Nhân, nhà cậu ở đâu vậy?” – Hạo Nhiên hỏi.

“Nhà tớ bên quận 4, mà cậu hỏi chi?”

“À hỏi cho biết, nhà tớ ở quận 7 á”

“Ờ, cũng gần”

“Gần nhà cậu hay gần trường?”

“Ờ thì...cả 2. Mà nhà cậu xa vậy, cậu đi xe hay là nhà chở?”

“Nếu dậy sớm thì tớ đi xe, còn không thì ba tớ chở lên”



Chợt trong đầu Trương Nhân vụt lên suy nghĩ, có khi đến 1 lúc, Hạo Nhiên sẽ cho Trương Nhân đi nhờ xe đến trường không? Nhưng ý nghĩ đó tắt ngay, cậu biết sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu.

“Thôi tớ về đây”

[Cảnh: giờ sinh hoạt lớp ngày cuối tuần]

“Cả lớp, bữa nay cô bầu ban cán sự lớp, lớp mình đầu năm giờ có mỗi Hạo Nhiên làm lớp trưởng, chưa có lớp phó học tập, lớp phó kỷ luật. Các em có đề xuất ai không?”

“Thưa cô, em đề xuất Trương Nhân làm lớp phó học tập. Nhân học giỏi lắm cô”

“Thế hả? Cô nghe thầy Toán khen em đó Nhân. Nhưng cô suy đi nghĩ lại, cô muốn em làm lớp phó kỷ luật. Cô nghĩ với tính tình hiền lành điềm đạm của em, em sẽ hợp làm lớp phó kỷ luật hơn”

“Ủa sao kỳ vậy cô? Phải như em mới làm được lớp phó kỷ luật chứ hiền quá sao làm được cô?” – lớp trưởng thắc mắc.

“Thì nên cô cho em làm luôn lớp trưởng rồi đó”

Cả lớp cười, lớp trưởng mắc cỡ trong khi Trương Nhân quay xuống nhìn Hạo Nhiên kiểu khinh bỉ.

“Nha Nhân, em làm lớp phó kỷ luật ha, còn lớp phó học tập, cô tạm thời chưa tìm được ai, cô sẽ chỉ định 1 bạn khác’

“Dạ nếu cô chỉ định thì em làm ạ”

“Tụi em giúp đỡ bạn nha mấy đứa, bạn hiền như vậy không ai ăn hϊếp bạn nha. Hổm giờ chuyện học hành với em làm quen hết các bạn trong lớp chưa Nhân?”

“Dạ rồi ạ cô, mấy bạn cũng tốt với em, chỉ có....”

“Sao em?”

Trương Nhân và Hạo Nhiên nhìn sang Khải Hiếu.

“À không, chỉ là em cũng chưa nói chuyện nhiều với các bạn, em mong mọi người sẽ hiểu và thân thiết hơn với em thôi ạ”

“Ừ có gì khó khăn hay cần giúp gì em nói cô, nếu không có cô thì nói lớp trưởng nha em”

“Dạ”

Trương Nhân quay xuống nhìn Hạo Nhiên, thắc mắc không biết lớp trưởng sẽ giúp gì được cho mình.

[HẾT CHƯƠNG 4]
« Chương TrướcChương Tiếp »