[CẢNH: Trương Nhân đạp xe về, mẹ cậu đang bán quán ăn ở trước cửa nhà]
“Con về rồi hả? Ủa quần áo bị sao vậy nè?”
“Nãy cô nhờ con lên phòng giáo viên lấy tài liệu, do nó ở trên cao nên khi con với lấy, nó rơi xuống làm dơ hết áo”
“Con thay ra rồi mẹ giặt phơi lên để chiều nó khô, mai có cái mặc đi học”
“Dạ”
Trương Nhân muốn kể với mẹ, nhưng cậu không dám, sợ sẽ gặp rắc rối về sau, đành im lặng. Cậu soạn sách vở, chuẩn bị bài cho ngày mai, mai có tiết Toán, nghe các bạn bảo là sẽ kiểm tra 1 tiết nên hôm nay phải ôn kỹ.
Buổi tối, ba cậu hỏi thăm về việc học ở trường:
“Nay đi học bữa đầu sao con?”
“Dạ vui ba, bạn bè hòa nhập với con nhanh lắm, mọi người cũng quý con”
“Ừ được vậy cũng mừng, chỉ sợ ma cũ ăn hϊếp ma mới thôi”
“Con mình nó hiền vậy ai nỡ ăn hϊếp nó” – mẹ Trương Nhân.
“Đời nó vậy, có khi không có gì nó cũng kiếm chuyện. Mà nếu con nói vậy thì ba yên tâm”
“Dạ con không sao ba, con thích lớp mới, bạn mới lắm”
“Ừ ráng chăm học là được, có gì cứ báo với cô chủ nhiệm nha con”
Trước khi đi ngủ, Trương Nhân phát hiện trên lưng áo bị rách 1 mảnh, chắc do hôm nay bị Khải Hiếu xô ngã. Cậu mang áo qua phòng mẹ:
“Áo con sáng nay bị móc vào đinh của tủ đựng hồ sơ, mẹ vá dùm con với”
“Ừ để mẹ mạng cho, mà nó sẽ để lại vết, con chịu khó mặc mấy hôm, có tiền mẹ mua áo mới cho con”
“Dạ không sao, mẹ dùng chỉ trắng che lên để không bị nhìn thấy. À mẹ, mai mẹ cho con xin thêm ít tiền nữa nha, hôm nay tiền mẹ cho, con bao các bạn rồi, coi như làm quà ngày đầu tiên mà mẹ”
“Ừ, mai mẹ đưa”
Trương Nhân chỉ có 1 cái áo để mặc đi học, cứ mặc xong về lại máng lên ngoài nắng cho khô, sang hôm sau mặc tiếp, còn hôm nào trời mưa thì dùng quạt để cho bớt mồ hôi. Cho nên nếu áo rách, đồng nghĩa phải mặc lại cả tuần.
Sáng hôm sau vào lớp, Trương Nhân mặc thêm cái áo khoác, nhanh chóng về chỗ ngồi. Nhìn thấy, Hạo Nhiên thắc mắc:
“Này, trời này nóng thế mà mặc áo lạnh à”
“Hôm nay tớ bị cảm”
“Bị cảm sao không xin nghỉ đi, còn đi học”
“Hôm nay kiểm tra nên không nghỉ được”
“Vậy đi học không sợ lây bệnh cho mọi người à”
Trương Nhân quay xuống, nhìn thẳng vào mặt Hạo Nhiên:
“Cậu sợ thì đi chỗ khác ngồi”, sau đó cậu ta quay lên.
Hạo Nhiên ngạc nhiên đến mức câm nín, không nói được lời nào, chưa ai dám nói với cậu như vậy.
Giờ ra chơi, con Trang và con Linh lại đến rủ Trương Nhân xuống căn tin mua đồ ăn. Tụi nó bắt Trương Nhân cởϊ áσ khoác vì trông nóng quá thể, Trương Nhân không thể từ chối, đành phải làm theo, đến khi lên lớp, cậu quên mặc lại áo mà treo nó trên ghế.
Hạo Nhiên ở phía sau nhìn thấy áo của Trương Nhân có 1 chỗ bị vá khá to, liền nghĩ ra trò để phá. Cậu lấy kéo cắt hết phần chỉ xung quanh, xong vứt miếng vải đi, để lộ ra 1 lỗ thủng to bằng ngón tay cái ai cũng nhìn thấy, chưa hết, cậu còn lấy cây compa móc vào cái lỗ đó, sau đó cố định trên bàn mình, để mỗi khi Trương Nhân di chuyển, cái lỗ lại càng rách to ra.
Trương Nhân không hay biết gì, đến giờ ra về cậu cũng không biết áo mình đã bị rách 1 lỗ to gấp đôi ngày hôm qua.
“Chú cho con đưa luôn tiền gửi xe nửa tháng, là 24 ngàn được không chú” – Trương Nhân nói với chú bảo vệ.
“Ủa sao vậy, trước giờ chú chưa nhận tiền của ai gửi dài hạn hết, mất công theo dõi mệt lắm”
“Dạ tính con hay quên, con hay quăng tiền lung tung, con trả luôn để khỏi mất công mang theo tiền mỗi ngày”
“Ừ thôi đưa đây đi, tên gì, để ghi lại”
“Dạ, Trần Trương Nhân, lớp 12A1”
Đoạn, cậu đẩy xe ra đến cửa, lại gặp Khải Hiếu đứng ngay đó.
“Chà, hôm nay lại có tiền à!”
Trương Nhân đá chống xe xuống, nhẹ giọng đi.
“Hôm qua mình đã đưa cậu hết 48 ngàn của mình rồi, hôm nay mình chỉ còn trong người 16 ngàn thôi, mình năn nỉ cậu đừng lấy của mình nữa có được không. Mình sẽ về xin mẹ để đưa cho cậu mà”
“Nghĩ tao tin mày à” – nói xong Khải Hiếu đến nắm lấy cổ áo Trương Nhân.
“Còn bao nhiêu đưa hết đây”
Trương Nhân chưa kịp nói gì, nghe 1 cái bụp, 1 cái cặp từ xa bay vào người Khải Hiếu.
“Đứa nào?” – nó điên lên.
Nó quay lại, thấy Hạo Nhiên đang đứng phía sau lưng. Hạo Nhiên chỉ tay vào mặt Khải Hiếu.
“Bỏ cậu ấy ra”
Khải Hiếu vẫn chưa chịu buông. Hạo Nhiên tiến gần sát hơn nữa.
“Tao nói bỏ ra”
Khải Hiếu buông tay, bực tức bỏ đi. Nó không quên nói với Trương Nhân.
“Coi chừng tao, chưa hết đâu”
“Cậu bị nó trấn lột bao nhiêu tiền rồi, bao nhiêu lần rồi” – lớp trưởng hỏi.
“Không có gì đâu, cậu ấy chỉ hỏi mượn tớ 1 ít tiền thôi”
“Hỏi mượn tiền? Hỏi mượn tiền kiểu côn đồ như vậy à? Cậu có nói với cô chưa”
“Không có gì đâu mà, tớ không sao, cảm ơn cậu nhiều lắm”
Đoạn, Trương Nhân đến dắt lại xe, lủi thủi đi về.
“Này cậu, trên lưng áo cậu có 1 vết rách to lắm”
“Cảm ơn cậu, để tớ về nhờ mẹ tớ khâu lại”
Hạo Nhiên vẫn đứng nhìn Trương Nhân đến khi cậu đi khuất, trong lòng cảm thấy có lỗi.
[HẾT CHƯƠNG 3]