Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Xuân Của Tôi Là Cậu, À Mà Không, Là Các Cậu...

Chương 2: Xích Lại Gần Nhau

« Chương TrướcChương Tiếp »
[CẢNH: Trương Nhân sửa soạn chuẩn bị đi học]

“Hôm nay ngày đầu tiên đi học, thấy sao con” – mẹ cậu ta hỏi

“Dạ con thấy hơi hồi hộp tí, nhưng chắc con ổn”

Mẹ Trương Nhân lấy trong túi ra 50 ngàn, đưa cho cậu.

“Nè mẹ cho 50 ngàn nè, con giữ có cần xài gì thì xài”

“Dạ con cảm ơn mẹ. Mẹ con đi học”

Trương Nhân đến trường từ sớm do còn xa lạ đường sá, đi từ nhà lên mất khoảng nửa tiếng.

Loay hoay vừa gửi xe xong thì chuông reng, Trương Nhân cắm đầu cắm cổ chạy, va phải lớp trưởng 12A1.

“Đi đứng kiểu gì vậy nhóc”

“Dạ xin lỗi, mình mới vào trường, mình sợ trễ giờ, mình không biết lớp mình xếp hàng ở đâu?”

“Lớp mấy? Buổi sáng thì có khối 12 và lớp 10, 11 chuyên”

Trương Nhân chưa kịp trả lời, cô chủ nhiệm đã nhìn thấy 2 đứa. Cô tiến đến.

“Em là Trương Nhân đúng không?”

“Dạ em ạ”

“À vậy tốt quá, Hạo Nhiên, em dẫn bạn về lớp xếp hàng luôn đi em. Dẫn bạn lên, tí cô lên cô giới thiệu bạn với cả lớp”

“Hả, đây là học sinh mới, phải cái bạn cô nói hôm thứ 7 hong ạ?” – lớp trưởng ngạc nhiên.

“Đúng, là bạn đó, dẫn bạn lên giúp cô!”

“Dạ, dạ, đi thôi ku”

Bọn con gái thấy lớp trưởng dẫn Trương Nhân đến, nhoi nhoi lên.



“Ê, ê, ê, ai, ai, ai vậy?”

“Bạn mới đó, xinh hong?”

“Huhu cưng quá, da trắng, mũi cao, mà bị cái ăn mặc hơi lấm lem, chắc nhà không có điều kiện rồi. Mà hoy kệ, đẹp trai là được”

“Đứng vào đây đi” – lớp trưởng chỉ.

Trương Nhân đứng vào hàng phía sau Khải Hiếu, Khải Hiếu quay sang nhìn, chuẩn bị có đối tượng.

Chào cờ xong, cả lớp đều đã vào chỗ ngồi, riêng Trương Nhân vẫn đứng ở cửa lớp chờ cô chủ nhiệm.

“Ủa sao em không vào lớp đi?”

“Dạ em không biết ngồi đâu”

“Em cứ ngồi đại đâu đó, cô vào cô xếp sau, thằng nhỏ này, khờ ghê luôn à. Đi, đi với cô”

Đoạn, Trương Nhân cùng với cô vào trong, cô ra hiệu cho cả lớp không phải đứng lên nữa. Cô giới thiệu luôn học sinh mới.

“Cô giới thiệu với các em, đây là bạn Trần Trương Nhân, là bạn mới của lớp mình, cô mới nói các em tuần trước. Nhân, em giới thiệu về mình cho các bạn biết ha”

“Chào các bạn, mình là Trương Nhân, mình ở dưới [quơ] lên”

Mấy đứa ở dưới cười, riêng lớp trưởng thì thầm: “Đồ nhà quê”

Cô chủ nhiệm lắc tay, Trương Nhân tiếp: “mình chưa quen với Sài Gòn lắm, mình mong sẽ sớm được hòa nhập với mọi người ạ”

“Ừ thôi, cả lớp giúp đỡ bạn nha, có gì bạn không biết thì hướng dẫn bạn với. Để cô xem, à hmmmm, Minh Tuấn, cô nhờ cái, em di chuyển xuống góc phải dãy ngoài cùng ngồi giúp cô nha. Nhân, em vào chỗ của Minh Tuấn ngồi đi em. Em ngồi trên lớp trưởng, có gì em cứ hỏi Hạo Nhiên, bạn trông thô lỗ vậy chứ bên trong thân thiện và đáng yêu lắm, ha. Lớp trưởng, giúp bạn dùm cô nha”.

“Daaaaaaaaaaaaaaa ạ” – lớp trưởng. Dạ chữ a kéo dài.

Thôi mình vào tiết ha mấy đứa.

Ra chơi, Trương Nhân không đi đâu, cậu ngồi trong lớp đọc sách, lớp trưởng phía sau chồm lên coi sách gì, hóa ra là ngôn tình, tựa sách là “Mị Quân”.



“Thời buổi này còn xem ngôn tình, thế hệ nào rồi. Xem sách khoa học kỹ thuật mở mang đầu óc đi” – lớp trưởng vỗ vai Trương Nhân.

Trương Nhân xấu hổ, gấp quyển sách lại cho vào ngăn bàn, không nói gì. Hai nhỏ con gái Thiên Trang và Ngọc Linh đến.

“Trương Nhân, đi mua bánh tráng với tụi mình điiiiiii”

“À thôi mình không đi đâu, mình không có thói quen ăn vặt, hai bạn cứ đi đi”

“Có tiền đâu mà mua” – Hạo Nhiên nghĩ.

“Vậy thôi lớp trưởng ơi, đi với tụi mình nha”

“Đi thì đi”

Trương Nhân kéo quyển sách ra, tiếp tục đọc được vài trang thì Khải Hiếu đến, đưa cho Trương Nhân mảnh giấy, cậu mở ra: “Tí cuối giờ về hẹn gặp ngoài hẻm kế bãi xe”

Đúng hẹn, Trương Nhân dẫn xe ra thì thấy Khải Hiếu đang đợi sẵn. Biết có chuyện, Trương Nhân nói trước:

“Mình là học sinh mới, có gì không vừa lòng cậu thì mình mong cậu bỏ qua cho mình với!”

“À không có gì, mày không làm gì tao cả, chỉ là nội quy lớp này xưa giờ, đứa nào học sinh mới, hoặc đứa nào tao ghét, mỗi tháng phải nộp tiền cho tao”

“Mình không có nhiều tiền, với lại nhà mình nghèo, không có điều kiện, mình chỉ còn có mấy nghìn lẻ thôi, cậu lấy giúp mình, mình xin cậu”

“Đưa cặp đây tao xét”

Đoạn, Khải Hiếu giựt lấy cặp của Trương Nhân, đổ hết sách, vở, tiền, mọi thứ ra ngoài.

“À, mày còn tiền, để tao xem bao nhiêu, 48 ngàn” [Trả tiền gửi xe 2 ngàn, còn 48 ngàn]

“Mình năn nỉ cậu, đây là tiền mẹ mình cho cả tuần, mình sẽ xin thêm để đưa cậu, mình xin cậu đừng lấy mà” – Trương Nhân chạy theo, năn nỉ Khải Hiếu.

“Tránh ra, xin cái gì mà xin” – nó xô Trương Nhân 1 cái thật mạnh, sau đó bỏ đi.

Trương Nhân té ra đường, đồ đạc văng tứ tung, cậu khóc, lồm cồm ngồi dậy nhặt lại mọi thứ cho vào cặp, đứng lên dắt xe đi về.

[HẾT CHƯƠNG 2]
« Chương TrướcChương Tiếp »