Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Xuân Của Tôi Đó!

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chào bạn, tớ xin thông báo một tí về lịch up truyện "Thanh Xuân Của Tôi Đó".

Như các bạn biết, 4 năm trước tớ qua Nhật học nên đã bỏ dở edit truyện suốt thời gian đó, gần cuối năm 2018, sau khi nhận được tuyển dụng của công ty nước bạn, tớ mới bắt đầu edit lại. Hiện tại tớ đã tốt nghiệp, và tuần sau sẽ bắt đầu đi làm, thời gian của tớ có thể sẽ ít hơn hiện tại, thế nên với tốc độ up truyện có thể sẽ nhỏ giọt theo. 3-4 chương 1 tuần thì tớ k đảm bảo, tớ sẽ giữ ổn định 1-2 chương / tuần. Đôi khi thấy các bạn cmt nhiệt tình mà tớ edit truyện lâu, thật ra cũng rất ngại, các bạn thông cảm.

Chương 22

Tưởng Tiểu Mễ lần đầu tiên đến nhà của Tô Dương, ngôi nhà nằm trong khu chung cư tập thể, nhìn từ ngoài trông cũ kỷ nhưng nội thất với chất liệu gỗ đơn giản nhưng lại rất ấm áp, nhiều loại cây cảnh được bày trong phòng khách, phòng ngủ của Tô Dương được tô điểm với giấy dán tường màu hồng nhạt, toát lên phong cách nữ tính.

Tô Dương đem hành lý để vào phòng mình rồi cùng đi ăn với Tiểu Mễ. Mẹ Tô tự tay làm món mì sợi, Tưởng Tiểu Mễ đã ăn xong một chén, nhưng vẫn chưa no.

"Cô ơi, còn mì không cô?"

"Còn chứ, đủ con ăn." Mẹ Tô chỉ múc cho Tiểu Mễ nửa chén mì, "Sắp một giờ rồi, ăn no quá khó ngủ lắm, con muốn ăn mì nữa thì mai cô nấu thêm cho con."

Tưởng Tiểu Mễ cười nói sáng mai muốn ăn mì tiếp, "Cô, con nghe anh họ con nói cô làm mì ngon lắm, anh ấy khoe với con suốt, giờ con đã được ăn rồi."

Mẹ Tô chỉ cần nhắc đến Tưởng Bách Xuyên là không thể khép miệng được, trước đây khi còn làm bảo mẫu ở nhà chú Hai của Tưởng Tiểu Mễ, bà có ấn tượng rất tốt về Tưởng Bách Xuyên, luôn ca ngợi suốt. Chú Tô cũng nói chuyện với Tưởng Tiểu Mễ về Tưởng Bách Xuyên, "Thằng nhóc Bách Xuyên rất ngoan, học giỏi nữa, nghe nói giờ nó đang tự mình gây dựng sự nghiệp phải không?"

Tưởng Tiểu Mễ, "Dạ đúng, anh ấy đang làm đầu tư."

Thế là, mấy người bắt đầu cuộc trò chuyện.

Tô Dương ngồi một bên, tay chống má, cô nàng chán ngấy việc họ thổi phồng Tưởng Bách Xuyên, đặc biệt là Tưởng Tiểu Mễ, thiếu điều muốn nâng Tưởng Bách Xuyên lên tận trời cao. Cô nàng chưa từng gặp Tưởng Bách Xuyên, nhưng khi còn nhỏ đã bị cái tên này ám ảnh suốt, vì mỗi lần thi không tốt, y như rằng ba cô sẽ nói: Con nhìn Tưởng Bách Xuyên nhà người ta kìa...

Và rồi từ đó, cái tên Tưởng Bách Xuyên đã ám cô suốt cả tuổi thơ, đến cả tuổi trẻ cũng không tha. Cái bóng không bao giờ phai nhạt được.

Tưởng Tiểu Mễ vẫn huyên thuyên về Tưởng Bách Xuyên, Tô Dương thật sự không muốn nghe cái tên này nữa, cô nàng đứng lên, "Tiểu Mễ, em từ từ ăn, chị lên dọn giường."

"Chờ em với, em phụ chị cho." Tưởng Tiểu Mễ nắm lấy tay Tô Dương, kéo cô nàng ngồi xuống, sau đó quay sang nói tiếp với chú Tô, "Gần đây anh con mới làm một vụ đầu tư lớn, đồng nghiệp ai cũng ngưỡng mộ anh ấy hết."

Tô Dương, "*sa mạc lời*"

Trái tim này, làm sao chịu nổi đây.

Tưởng Tiểu Mễ miệt mài trò chuyện thêm mười phút, thấy chén mì đã nguội, cô mới vội ăn nhanh.

"Cô ơi, con xin lỗi đã làm phiền gia đình mình nghỉ ngơi."

Mẹ Tô, "Sao lại phiền, con không đến thì cô cũng phải làm cho chú Tô của con ăn, đợi ông ấy ăn xong, cô còn pha thuốc Đông Y cho ông ấy ngâm chân, không thì ông ấy không chịu được cả ngày."

Mẹ Tô dọn chén đũa, rồi dặn dò Tô Dương, "Con dẫn Tiểu Mễ đi tắm đi."

Tô Dương thở phào như được đại xá, cuối cùng không phải nghe cái tên Tưởng Bách Xuyên nữa.

Sau khi tắm rửa, hai người về phòng cũng đã hai giờ sáng, cả hai đều vui vẻ đến không buồn ngủ. Hai người tắt đèn phòng, rồi nằm trên giường trò chuyện.

"Nè, cho em một con gấu để ôm." Tô Dương cũng ôm trong lòng một con gấu khác.

Con gái ở lứa tuổi này thích tám chuyện về con trai, nhất là tình yêu đôi lứa.

"Nè, em có bạn trai chưa?" Tô Dương hỏi Tưởng Tiểu Mễ.

Tưởng Tiểu Mễ mỉm cười, nhưng phòng tối đen nên Tô Dương không nhìn thấy, cô trả lời, "Cũng không tính là có."

Tô Dương bắt đầu hào hứng, "Sao không tính là có? Em chưa đồng ý với người ta hả?"

Tưởng Tiểu Mễ hơi buồn bã, "Ừ, chị cũng biết ba em rồi, chị nghĩ em dám yêu đương không?"

Tô Dương cười, "Cũng đúng, nếu như bị bí thư Tưởng phát hiện, em cứ chờ bị chặt chân là vừa. Cậu ta trông thế nào? Đẹp trai không?"

Tưởng Tiểu Mễ thẹn thùng, "Đẹp trai cỡ anh họ em."

Tô Dương, "..."

Mới nói được ba câu là nhắc tới Tưởng Bách Xuyên, có định trò chuyện nữa không thế.

Tưởng Tiểu Mễ hỏi ngược cô nàng, "Còn chị, có bạn trai chưa? Chắc con trai theo đuổi chị xếp hàng dài dài."

Tô Dương lắc đầu, "Nhưng không ai đẹp trai hết."

Tưởng Tiểu Mễ ngạc nhiên, "Này, hay em giới thiệu trai đẹp cho chị nha?"

"Ai?"

"Anh họ em đó."

"*hạn hán lời*"

Tưởng Tiểu Mễ ngồi dậy, sau đó nói, "Thì em kể chị nghe rồi đó, anh họ em đẹp trai tới nỗi ai cũng ghen tỵ, chị không biết đâu, con gái theo đuổi anh ấy nhiều vô số kể."

Tiếc là trong điện thoại không có hình của anh họ, anh họ cô ghét nhất là chụp hình. Nếu có hình ở đây, chắc chắn cô sẽ có dịp khoe khoang.

Tô Dương vô cùng nghi ngờ vẻ đẹp trai từ miệng của Tưởng Tiểu Mễ, một người vừa có gia cảnh tốt, vừa tài giỏi, lại còn đẹp trai, hoàn toàn không tồn tại, chắc Tưởng Tiểu Mễ thấy người nhà mình nên mới tâng bốc lên.

Đến cả ếch còn biến thành hoàng tử được mà.

Tuy nhiên, cô nàng không tiện từ chối thẳng, Tô Dương suy nghĩ, "Anh họ em đang tạo dựng sự nghiệp, vậy chắc cũng lớn tuổi rồi hả?" Thật ra, Tô Dương biết rõ Tưởng Bách Xuyên bao nhiêu tuổi, bởi ba mẹ thường hay nhắc đến.

Tưởng Tiểu Mễ, "Anh họ em lớn hơn chị em mình bốn tuổi." Sau đó, cô lần tìm số điện thoại của Tưởng Bách Xuyên, "Hay chị lưu lại số đi, lỡ sau này cần dùng sao."

Cô đang nỗ lực giúp anh họ thoát ế, anh ấy lớn tới từng tuổi này rồi mà chẳng thấy có mối nào hết, cô Hai sốt ruột muốn chết, sợ anh ấy tâm lý không được bình thường.

Tô Dương lập tức từ chối, "Chị còn nhỏ, anh họ em lại đang tạo dựng sự nghiệp, không hợp đâu."

Tưởng Tiểu Mễ, "Đâu ai kêu chị yêu bây giờ, mấy năm nay anh họ em bận rộn, không có thời gian yêu đương, hai người cứ làm quen với nhau trước đi, lỡ mai mốt cần thì chẳng phải tiện hơn à."

Tô Dương vội vàng tìm cớ, "Anh họ em lớn hơn chị bốn tuổi, vậy cũng hai mươi rồi, chị thấy..."

"Thấy gì?" Tưởng Tiểu Mễ chen vào nói.

Tô Dương, "Có hơi già, chị sợ hai người không hợp, chị vẫn thích mấy cậu nam sinh trẻ tuổi hơn."

Tưởng Tiểu Mễ, "..."

Không để Tưởng Tiểu Mễ nói tiếp, Tô Dương nhanh chóng chuyển chủ đề, "À phải rồi, sao tự nhiên em đòi tới ở nhà chị thế, có biến hả? Mau kể chị nghe."

Tạm gác chủ đề vừa nãy, Tưởng Tiểu Mễ lại rầu rĩ, "Phải, bạn em sắp đến Bắc Kinh chơi, mà ba em chắc chắn sẽ không cho em ra ngoài chơi."

"Hả? Bạn học?" Tô Dương cười ranh mãnh, nhấn mạnh hai chữ "bạn học".

Tưởng Tiểu Mễ cũng thật thà đáp, "Thì cậu bạn đó đó."

"Ồ ~~ hai người các em sến thế, có kỳ nghỉ đông thôi mà phải gặp nhau bằng được."

"Cũng không phải vậy, cậu ấy chưa từng đến Bắc Kinh, sẵn tiện đi du lịch luôn thôi."

Tô Dương cố tình trêu, "Vậy em nói cậu ta đăng ký đoàn du lịch đi, bao ăn bao ở, tiết kiệm hơn đi tự túc, lại đỡ phải xếp hàng chờ tàu điện ngầm."

Tưởng Tiểu Mễ lấy con gấu đang ôm trong lòng đánh Tô Dương vài cái, "Chị đáng ghét thế."

Tô Dương cười, hỏi cô, "Em định nhờ chị giúp thế nào?"

Tưởng Tiểu Mễ, "Tới khi đó nếu không ra ngoài được, em sẽ nói là đi chơi với chị, chị giúp em qua ải."

"Không thành vấn đề, cứ để chị lo."

Ngập ngừng, Tưởng Tiểu Mễ lí nhí nói, "Nhưng... không chỉ kỳ nghỉ đông này."

Tô Dương không hiểu, "Hả? Là sao?"

Tưởng Tiểu Mễ buồn rầu, "Kì này em thi Toán không được, ba em bắt em phải chuyển trường, sau này mỗi tuần cậu ấy đến thăm em, em sẽ nói là đến nhà của chị để ôn Toán cùng chị."

Tô Dương, "..." Cô có tính là giúp đỡ không nhỉ?

Đêm đó, hai người trò chuyện đến tận ba giờ rưỡi sáng, rồi mơ mơ màng màng thϊếp đi.

Ba ngày trôi qua rất nhanh, Quý Vân Phi đã chỉnh sửa xong những bài Tưởng Tiểu Mễ hay làm sai và loại đề cô còn kém trong học kỳ vừa qua, vì vậy đã sử dụng hai phần ba quyển sổ tay dày cộm. Rạng sáng lúc viết xong, tay cậu cứng đơ như bị chuột rút. Hôm nay Tưởng Tiểu Mễ không đến trường, cậu cũng chẳng còn động lực như xưa. Ngày trước, cậu là người đến lớp sớm nhất, hôm nay khi cậu đến lớp, bạn bè đã đến đông đủ. Như mọi khi, điểm của cậu đứng nhất khối, điểm của Giang Nguyệt xếp thứ sáu..

Tưởng Tiểu Mễ thi Toán được 102 điểm ngoài dự tính của cậu, cậu vội chụp lại rồi gửi cho Tưởng Tiểu Mễ: [Không tệ, được hơn điểm trung bình vài điểm.]

Nhưng không đạt được số điểm bắt buộc. Chỉ kém có 8 điểm, nếu như gia đình bắt cô phải chuyển trường, chắc chắn họ sẽ không quan tâm tới độ khó của bài thi lần này.

Chủ nhiệm tới nói vài câu đơn giản, dặn dò vệ sinh lớp sạch sẽ, rồi cho phép họ về.

Quý Vân Phi vẽ hình mặt cười lên bàn của Tưởng Tiểu Mễ, sau đó cầm quả bóng rổ rời khỏi lớp.

Đằng Tề đang chờ cậu ở hành lang trước lớp, "Ê, bàn với cậu chuyện này."

Quý Vân Phi thờ ơ đáp, "Cậu mà có chuyện gì để bàn với mình?"

Đằng Tề kéo cậu lại rồi thì thầm, "Cậu cũng tính nghỉ đông lên Bắc Kinh đúng chưa?"

Quý Vân Phi ngó cậu ta với ánh mắt dò xét, nói, "Ý gì?"

Đằng Tề cười tự tin, "Cậu cứ trả lời đúng hay không là được."

"Liên quan gì tới cậu?"

"Thì đâu liên quan, tớ cũng tính đi thôi."

"Đằng Tề, cậu đủ rồi đó!"

Đằng Tề vậy mà không hề nổi cáu với cậu, "Mình tìm cậu không phải để cãi nhau, chỉ muốn hỏi cậu đã nghĩ ra cách hẹn Tiểu Mễ ra ngoài khi tới Bắc Kinh chưa"

Quý Vân Phi không lên tiếng, tay chuyển bóng qua lại.

Cậu đã từng nghĩ tới, nhưng sợ mang thêm phiền phức cho Tưởng Tiểu Mễ, lỡ bị gia đình cô phát hiện, không chừng cô sẽ bị mắng rất thê thảm, cậu không muốn điều đó xảy ra.

Đằng Tề nghĩ cậu im lặng đồng nghĩa với việc chưa tìm ra cách, thế là cậu ta lại nhỏ giọng nói, "Mình nghĩ ra cách rồi, nhưng mình tớ cũng làm không được, hai chúng ta cùng làm, cậu lo cái tên mọt sách kia, tớ đối phó Tằng Kha, chắc chắn sẽ thành công."

Quý Vân Phi ngừng chuyển bóng, ngó cậu ta, "Tự nhiên cậu thông minh đột xuất thế?"

"Mợ, thể tích não của ông đây to hơn của cậu đấy nhé, chỉ là làm biếng dùng thôi." Sau đó, Đằng Tề phân tích, "Nếu hai chúng ta đều đi sẽ thành nhiều người, thì còn ai nghi ngờ nữa, đúng chưa? Cậu gặp Tưởng Tiểu Mễ của cậu, tớ cũng gặp Tưởng Tiểu Mễ của tớ, không ai cản trở ai, tớ đảm bảo tới lúc tốt nghiệp sẽ xoá được sự tồn tại của cậu."

Quý Vân Phi, "...Thần kinh!"

Đằng Tề, "Cái này gọi là cạnh tranh công bằng, cũng thể hiện chân tình của tớ, cậu biết cái gì!"

Trong khi cả hai đang nói chuyện, Tằng Kha bước từ lớp ra.

"Lớp trưởng Tằng, lại đây." Đằng Tề gọi cô bạn.

"Chuyện gì?"

"Định nhờ cậu giúp một chuyện." Đằng Tề không còn ra vẻ ta đây nữa, rất chân thành nhờ cậy.

"Nhờ mình giúp? Mình giúp được gì?"

Đằng Tề, "Chẳng phải lần trước cậu nói muốn dẫn anh họ đi Bắc Kinh sao? Mình với Quý Vân Phi cũng muốn đi theo góp vui, nhiều người mới náo nhiệt, nói đúng hơn là Quý Vân Phi nghe anh họ của cậu là sinh viên Toán xuất sắc của Harvard nên rất ngưỡng mộ, định nhân cơ hội này học hỏi, còn mình chỉ đi theo mấy cậu cho vui thôi."

Tằng Kha hết ngó Quý Vân Phi rồi lại nhìn Đằng Tề, cô nàng biết tỏng họ muốn gì, nhưng lại vờ không biết, cười nói, "Muốn học hỏi anh họ tớ thì rất đơn giản mà, anh họ tớ sẽ ở Thượng Hải vài ngày, có gì hẹn anh ấy ra đi chơi."

Đằng Tề và Quý Vân Phi, "..."

"Tằng Kha, làm người đừng làm thế, không có hậu đâu." Đằng Tề chống nạnh, "Tốt xấu gì chúng ta cũng có mối giao tình từ miếng sườn mà?"

Tằng Kha lúng túng, chết cũng không nhận, "Tớ ăn sườn của cậu lúc nào hả?"

Đằng Tề, "Hừ, đừng tưởng ông đây không biết, chén của cậu lúc đó đổi màu, nhất định là dính nước sốt của miếng sườn của tớ, đã ăn còn không dám nhận."

Tằng Kha câm nín, "..."

Quý Vân Phi không nhịn được, cười to không chút nể nang.
« Chương TrướcChương Tiếp »