Chương 58: Bồi thường

Hoắc Miện lắc đầu. "Không, tôi chỉ muốn cho mẹ tôi thêm ít thời gian để bình tĩnh lại thôi. Dù sao sức khỏe của bà cũng không được tốt lắm, tôi sợ bà không chịu nổi chuyện này."

Tần Sở nhìn Hoắc Miện hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói.

“Được rồi, chúng ta sẽ làm mọi việc theo cách của em.”

Sau đó, Tần Sở đứng dậy ra khỏi phòng...

"Anh đi đâu?"

"Trở về công ty." Vừa nói, Tần Sở vừa cởi bộ đồ bác sĩ ra, bắt đầu đi ra ngoài.

"Sao anh không ăn gì đó rồi hẵng rời đi? Ở tầng dưới có căng tin dành cho nhân viên." Hoắc Miện lập tức hối hận về lời nói của mình. Làm sao một người như Tần Sở có thể ngồi ăn ở căng tin cho nhân viên được chứ?

"Không, anh vẫn ổn."

Quả nhiên, anh đã từ chối...

Vừa tới cửa, Tần Sở quay lại như chợt nhớ ra điều gì. Anh cầm cốc nước ấm uống hết.

"Mùi vị khá ngon." Một lần nữa Tần Sở quay người rời đi...

Hoắc Miện đứng đó ngơ ngác. Một cốc nước lọc có thể ngon đến mức nào?

Khi Tần Sở trở lại GK, anh được trợ lý Dương đang hoảng hốt chào đón.

Chủ tịch đã biến mất trong năm giờ. Điện thoại của anh ấy tắt máy, dù không có chuyện gì, dù chuyện lớn hay nhỏ, cũng nên nói với anh một tiếng để bớt lo lắng.

Vì quá lo lắng nên anh đã báo lại với lão chủ tịch hội đồng quản trị. Kết quả là lão chủ tịch đã phản ứng thái quá và ra lệnh cho mọi người đi tìm chủ tịch.

Họ thậm chí còn định báo cảnh sát...

"Ngài Tần, cuối cùng ngài cũng về rồi." Trợ lý Dương trông có vẻ rất khổ sở.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Có một tài liệu quan trọng cần chữ ký của ngài nhưng điện thoại của ngài lại tắt máy. Cuối cùng tôi đã gọi cho lão chủ tịch, ông ấy đã xử lý xong tài liệu này. Nhưng mà..."

"Nói tiếp đi."

"Nhưng lão chủ tịch rất lo lắng cho sự an toàn của ngài. Ngài ấy đã phái nhiều người trong tập đoàn chạy khắp thành phố để tìm xe của ngài. Tưởng rằng ngài đã bị tai nạn giao thông. Ngài Tần, ngài đã đi đâu vậy?"

“Tôi đi đâu cũng nhất thiết phải trình báo với cậu sao?” Tần Sở lạnh lùng liếc nhìn trợ lý Dương.

"Không, không phải, ý tôi không phải vậy. Tôi chỉ lo lắng cho sự an toàn của ngài. Hơn nữa, ở công ty có quá nhiều việc cần phải xử lý. Ngài biến mất lâu như vậy, tôi thật sự không thể giải quyết được mọi việc."

“Nếu mà làm trợ lý ở GK dễ dàng như vậy, tôi có cần phải trả lương cho cậu 30.000 tệ một tháng không?” Tần Sở hỏi.

Trợ lý Dương lập tức không nói nên lời...

Nhưng anh ấy nói cũng có lý. Trách nhiệm của trợ lý không phải là giải quyết những công việc vặt cho chủ tịch sao?

"Ngài Tần, những tài liệu này cần có chữ ký của ngài. Xin ngài xem qua."

"Um." Tần Sở gật đầu, có vẻ mệt mỏi.

“Ngài Tần, trông ngài không được khỏe.”

“Rót cho tôi cốc nước.” Tần Sở ra lệnh.

"Dạ vâng."

Trợ lý Dương thận trọng đặt cốc nước ấm lên bàn...

Nhìn một chồng hồ sơ cao ngất, Tần Sở nhấp một ngụm nước.

Lông mày anh nhíu lại...

"Sao vậy ngài Tần? Nước nóng quá sao?"

"Sao lại nhạt thế này?" Ngẩng đầu lên, Tần Sở nghiêm túc hỏi.

Câu hỏi của anh khiến trợ lý Dương giật mình, lắp bắp giải thích. "Đây không phải cà phê hay trà. Chỉ là nước lọc thôi. Chẳng phải nó không có vị gì sao?"

“Nhưng ly tôi vừa uống lúc nãy có vị rất ngon.”

"Hmm... ngài Tần, ngài uống nước đó ở đâu vậy? Để lát nữa tôi xem nhãn hiệu đó nhé?"

Tần Sở im lặng, vùi đầu vào công việc.

Cảnh Chí Tân vẫn trong tình trạng hôn mê sau ca phẫu thuật. Hoắc Miện báo tin vui cho mẹ. Dù lòng bà vẫn còn nặng trĩu nhưng tâm trạng dường như đã tốt hơn rất nhiều.

Sau đó, Hoắc Miện định đến nói cho y tá trưởng khoa Sản phụ biết tin vui này, nhưng lại bị một người phụ nữ trung niên xa lạ chặn lại.

“Cô là chị Cảnh Chí Tân phải không?”

"Bà là?"

“Tôi là mẹ của một nạn nhân trong vụ tai nạn ô tô. Con trai tôi cũng bị thương nặng, đã bị gãy một chân”.

"Bà tìm tôi có việc gì sao?" Hoắc Miện nhìn khuôn mặt xa lạ hỏi.

"Cô có hài lòng với khoản bồi thường của họ không? Cô có đồng ý giải quyết chuyện này một cách êm đẹp không?"

"Bồi thường? Giải quyết êm đẹp?" Hoắc Miện bối rối vì chưa từng có ai nói với cô về việc bồi thường nào.