Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Xuân Của Tôi Cùng Với Anh Ấy

Chương 5: Vướng bận

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoắc Miện chưa kịp đẩy anh ra thì anh đã buông tay cô ra. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười tà mị quyến rũ, nâng má Hoắc Miện lên.

Anh nói với giọng đầy sức hút: "Hoắc Miện, anh trở về rồi."

Hoắc Miện nghe thấy giọng nói quen thuộc khẽ run lên, nhìn vào đôi mắt đầy gợi cảm của anh, những thứ mà cô kìm nén bấy lâu nay dường như lại trỗi dậy từ sâu thẳm trong cô.

Cô thậm chí không thể nhớ mình đã vội vã thế nào khi rời khỏi nhà vệ sinh, hay cô đã mò mẫm mở cửa như thế nào. Cô chỉ biết rằng mình đang hoàn toàn bàng hoàng.

"Miện,

làm sao vậy? Sao... sắc mặt tái nhợt như vậy?" Chu Linh Linh vội vàng đứng dậy đỡ Hoắc Miện.

"Không sao." Hoắc Miện nói không sao nhưng sắc mặt lại tái nhợt vô cùng.

Sau một lúc suy nghĩ, cô quyết định rời đi. Hoắc Miện cẩn thận cúi người về phía cô Giao, ghé vào tai cô nói: "Cô Giao, thật xin lỗi, hiện tại con có việc phải đi rồi, lúc khác con sẽ tự mình đến thăm cô."

Cô Giao nhìn Hoắc Miện thật sâu, gật đầu: "Được, trên đường trở về cẩn thận một chút."

Hoắc Miện không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, xách túi rời đi. cô đột ngột rời đi đến mức khiến cả Chu Linh Linh cũng phải bối rối.

"Hoắc Miện rất kiêu ngạo và giả tạo, cô ta chưa bao giờ tham gia bất kỳ buổi họp mặt nào ở trường cấp ba. Tôi biết cô ta đến đây lần này có chuyện gì. Chắc cô ta đã biết trước Tần Sở sẽ tới đây. Bây giờ cô ta cũng sắp rời đi trước để quyến rũ anh ấy. Thật là một kẻ cơ hội mưu mô! Năm đó cô ta cũng dùng chiêu mèo vờn chuột để quyến rũ Tần Sở, bây giờ cô ta lại làm như vậy. Cô ta khiến tôi phát rớm" Lưu Tử Doanh nguyền rủa không ngừng.

Các bạn học khác không ai nói, bởi vì chuyện giữa Tần Sở và Hoắc Miện cũng đã trôi qua bảy năm rồi.

Hoắc Miện biết Tần Sở quá nguy hiểm. Cô vốn tưởng rằng mình đã quên hết tất cả từ lâu, nhưng ai biết hôm nay khi nhìn thấy anh, cảm xúc ấy lại ùa về?

Kí ức tràn ra khỏi tâm trí cô như nước lũ tràn ra khỏi con đập bị vỡ.

Vào đêm tốt nghiệp của họ bảy năm trước, có rất nhiều chuyện đã xảy ra, cô từng tin rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Tần Sở nữa.

Sau đó, người đàn ông này mất tích một cách bí ẩn, không ai biết anh ta đã đi đâu.

Bây giờ, anh đột nhiên trở lại. Thật không thể tin được.

Hoắc Miện đang sống một cuộc sống bình thường, làm sao cô có thể chịu đựng được loại dày vò này?

Dù thế nào đi chăng nữa, Hoắc Miện cũng không muộn tiếp xúc với Tần Sở nữa. Cũng giống như bảy năm trước, dù yêu nhau đến đâu, họ cũng không thể ở bên nhau bởi vì họ đến từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Ngoài ra, cô không nghĩ rằng họ sẽ gặp lại nhau sau sự cố đó. Sau tất cả những gì đã trải qua, mong muốn duy nhất của cô bây giờ là kết hôn với một người đàn ông ổn định và sống một cuộc sống bình dị trong những năm tháng còn lại.

Sau khi cô ra khỏi khách sạn, lên xe taxi, điện thoại của cô không ngừng đổ chuông, đều là của Chu Linh Linh. Hoắc Miện không bắt máy, bởi vì cô không biết nên nói gì. Đầu óc cô rối bời như thể cô đã mất đi khả năng suy nghĩ.

Khi cô trở về nơi cô sống thì đã gần mười một giờ. Hoắc Miện mở cửa ra, bên trong tối om.

Sau khi bật đèn lên, cô nhận thấy không có ai ngoài phòng khách và trong phòng ngủ. Có vẻ như Ninh Trí Viễn vẫn chưa tan ca đêm.

Bạn trai của cô, Ninh Trí Viễn , thuê căn hộ hai phòng ngủ này sau khi cả hai tốt nghiệp. Cô sống ở đây cũng vì dễ chăm sóc Ninh Trí Viễn hơn, lại gần bệnh viện nơi cô làm việc. Không cần phải đi xe buýt và họ cũng có thể ngủ thêm một lúc nữa. Môi trường rất dễ chịu và tiền thuê nhà cũng nằm trong ngân sách của họ. Hoắc Miện luôn nghĩ rằng sẽ rất tuyệt khi sống ở đây cho đến khi họ mua được một căn nhà cho riêng mình. Hơn nữa, có Ninh Trí Viễn ở bên, Hoắc Miện đã cảm nhận được hơi ấm của một gia đình.

Họ đã ở bên nhau khá lâu, nhưng sự thật mà nói, Hoắc Miện biết rằng hầu hết tình cảm của họ là dựa dẫm lẫn nhau nhiều hơn là tình yêu.

Hoắc Miện nhanh chóng đi tắm nước nóng, thay bộ đồ ngủ rồi trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Ngay lúc đó, điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông, cô nhìn sang thì thấy một dãy số lạ.
« Chương TrướcChương Tiếp »