Chương 43: Hồi ức

"Chí Tân." Hoắc Miện nhấc điện thoại lên, giọng nói của cô trở nên uể oải.

"Chị, hôm nay chị không đi làm hả?"

"Ừm."

"Vậy thì buổi trưa chúng ta cùng nhau đi quét mộ cho bố nhé."

"Được." Hoắc Miện cũng định đi cho dù Chí Tân không gọi.

Đã đúng bảy năm kể từ khi chú Cảnh qua đời. Vào ngày này, bảy năm trước, chú Cảnh đã qua đời vì vụ tai nạn xe hơi chết người đó.

"Thật ra sáng nay em có đi với mẹ, tâm trạng mẹ không được tốt. Nên trưa em đi với chị."

"Hôm nay em không có tiết sao?"

"Không, buổi chiều em mới đến thư viện học bài."

"Được, đợi chị một chút. Chúng ta gặp nhau ở cổng nghĩa trang công cộng."

"Vâng."

Cúp máy, tâm trạng Hoắc Miện lập tức trở nên nặng nề.

Cô vẫn nhớ như in cái đêm bảy năm trước. Cô đang trên đường từ lớp học về nhà thì một chiếc xe thương mại hiệu Buick màu đen lao tới, nó rất nhanh nên cô không thể tránh được.

Đúng lúc đó, chú Cảnh đến đón cô đột nhiên lao tới đẩy cô sang một bên.

Cuối cùng, cô chỉ có thể nhìn chú Cảnh chết dưới bánh xe ô tô đó. Máu ông chảy thành dòng trên vỉa hè.

Cô chỉ bị thương nhẹ, có một vài vết trầy xước, nhưng vụ tai nạn đã cướp đi mạng sống của chú Cảnh.

Nếu không có cô, chú Cảnh đã không chết.

Ban đầu, cô đã nghĩ rằng đó chỉ là một tai nạn bình thường. Tuy nhiên, sau đó cô đã chết lặng khi biết rằng người lái xe gây ra vụ tai nạn đó là tài xế của Tần gia.

Nhà họ Tần to gan đến mức không thèm che đậy chuyện mình để tài xế lái xe gây ra vụ chết người đó.

Những người giàu có này thực sự không coi mạng người ra gì. Mẹ và em trai cô đều rất đau lòng.

Hết lần này đến lần khác, cô đều gửi đơn lên tòa, kiện người lái xe đã vi phạm giao thông. Cùng thời điểm đó, Tần gia đã đưa Tần Sở ra nước ngoài.

Còn cô đã bị bỏ lại đây một mình để gánh một gánh nặng không thể chịu nổi. Cuối cùng, Hoắc Miện và gia đình cô kiên quyết từ chối khoản tiền bồi thường.

Người lái xe không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhận tội và ngồi tù. Tuy nhiên, ông ta chỉ bị buộc tội lái xe khi say rượu và bị kết án 5 năm tù.

Đó là lúc cô cảm nhận sâu sắc được sự bất công giữa những người có tiền và những người không có tiền.

Hơn nữa, cô hiểu rằng, với xuất thân như mình, cô sẽ không bao giờ có thể hòa nhập được với một gia đình giàu có, có quan hệ máu mặt như Tần gia.

Đó cũng là lúc cô hoàn toàn vứt bỏ mọi suy nghĩ về việc ở bên Tần Sở.

Nhớ lại những hồi ức nặng nề đó, Hoắc Miện hất một ít nước lên mặt. Thay một chiếc quần đen, áo phông đen và đeo một cặp kính râm đen, cô bước ra khỏi cửa. Khi đi ngang qua cửa hàng hoa dọc đường, cô dừng lại mua một bó hoa cúc trắng.

Nghĩa trang công cộng nằm ở ngoại ô thành phố, phải mất ba lần chuyến xe buýt để đến đó. Khi cô đến cổng thì đã gần trưa.

"Chị." Cảnh Chí Tân vẫy tay với Hoắc Miện từ xa.

“Em đã đợi ở đây một lúc rồi phải không?” Hoắc Miện trìu mến xoa đầu cậu.

"Không lâu, mới mười lăm phút thôi. Chị, gần đây hình như chị gầy đi, có phải chị làm ca đêm nhiều quá không?"

Hoắc Miện chỉ cười dịu dàng trước sự quan tâm của em trai: "Không, chị đang ăn kiêng."

Sau đó, cả hai cùng nhau bước vào nghĩa trang công cộng. Họ đặt những bông hoa tươi mà cô đã mua trước đó trước bia mộ của chú Cảnh.

Ngoài ra còn có trái cây và một lẵng hoa mà mẹ họ đã để lại khi bà đến thăm vào buổi sáng.

“Chí Tân, mấy năm nay, có bao giờ em trách chị giống như mẹ không?” Tháo kính râm ra, vẻ mặt Hoắc Miện buồn bã.

Cảnh Chí Tân nhìn chị gái của mình. Cậu bối rối kêu lên: "Chị, chị nói gì vậy? Tại sao em lại làm như vậy? Chuyện năm đó không phải lỗi của chị, nhà họ Tần mới là kẻ xấu, nếu bố không chết thì chị đã chết rồi. Cả hai người đều là những người thân thiết nhất trong cuộc đời của em."

"Nhưng nếu chị không phớt lờ những lời cảnh báo, tiếp tục hẹn hò với Tần Sở, thì bi kịch này đã không xảy ra." Hoắc Miện cắn môi, trong lòng tràn đầy áy náy.

Đối với điều này, Cảnh Chí Tân trả lời hoàn toàn làm cho Hoắc Miện bị sốc. Cô khó có thể tin được người em trai chỉ mới mười chín tuổi của mình lại có thể nói những điều như thế.