Chương 3: Lo lắng

"Trời ơi, tôi có nhìn nhầm không? Người đó... là Tần Sở sao?" Một tiếng hét kinh ngạc của một cô gái phát ra từ đám đông, lôi mọi người ra khỏi cú sốc trở về hiện thực.

"Tần Sở... thật sự là Tần Sở." một cô gái khác lặp lại những lời đó một cách hào hứng.

Hoắc Miện sững sờ nhìn bóng người trước cửa. Người đó bây giờ đã khác trước. Ánh sáng tỏa ra từ cơ thể anh ta khiến người ta không thể phớt lờ anh ta hay nhìn đi chỗ khác. Anh ta cao 1m85, mặc áo sơ mi đen và quần Tây đen. Tuy nhiên, bộ trang phục giản dị và mái tóc cắt ngắn gọn gàng trông thật chói mắt. Đôi má phúng phính, chiếc mũi nhọn, đôi môi mỏng và đôi mắt sâu thẳm ấy đã không biết bao lần xuất hiện trong giấc mơ của Hoắc Miện.

Bây giờ cô đã nhìn thấy anh ở ngoài, cô không nói nên lời. Lúc đó, cô cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

"Miện, tớ vừa nói gì vậy? Nhắc đến tào tháo liền có tào tháo” Tình huống này kì diệu đến mức giống như mấy bộ phim trên truyền hình, cô ấy khẽ vuốt cánh tay Hoắc Miện.

Hoắc Miện hoàn toàn không có phản ứng. Cơ thể và suy nghĩ của cô đều bất động, ánh mắt vẫn lưu luyến trên người Tần Sở.

Vẻ ngoài của người đàn ông đó không thây đổi nhiều dù bảy năm đã trôi qua, ngoại trừ có một chút trưởng thành và kiên cường trên khuôn mặt của anh ta, cho thấy thời gian đã trôi qua rất lâu. Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười nhẹ, không giống với Tần Sở trẻ tuổi lạnh lùng năm đó, anh ta sẽ không bao giờ để lộ ra vẻ mặt như vậy. Có phải anh ta đã thay đổi? Hay đó là thời gian đã trôi qua rất lâu?

Tần Sở nhìn lướt qua căn phòng, lướt ngang qua Hoắc Miện cũng không dừng lại, nhìn cô như bao bạn học khác. Một cảm giác thất vọng không thể giải thích được khiến trái tim Hoắc Miện nhói lên.

"Đã lâu không gặp." Tần Sở nhìn lướt qua căn phòng rồi nói.

"Trời ạ, tình yêu của tớ, cậu trở về thật sao? Tớ đang nằm mơ sao? Mấy năm nay cậu đi đâu vậy?" Lưu Tử Doanh phấn khích lao về phía Tần Sở.

Ai cũng biết Lưu Tử Doanh từ hồi cấp ba đã si mê Tần Sở đến điên cuồng. Anh là lý do khiến cô không bao giờ nói chuyện với Hoắc Miện, dù chỉ một lần, trong suốt thời trung học. Khi đó cô coi Hoắc Miện là kẻ thù không đội trời chung, bảy năm sau mối quan hệ vẫn không khá hơn. Vừa nhìn thấy Tần Sở bằng xương bằng thịt, cô đã không kìm được mà lao vào anh như chó đói đuổi theo khúc xương.

Những cô gái khác vây xung quanh Tần Sở cũng vậy, ai cũng thích chàng trai này.

"Tôi đã học ở Hoa Kỳ suốt thời gian này." Đáp lại sự thắc mắc của mọi người, Tần Sở thản nhiên nói.

Đã bảy năm trôi qua kể từ khi Tần Sở biến mất. Không ai, kể cả người yêu thời trung học của anh, Hoắc Miện,

không biết anh đã đi đâu.

Lúc này, Hàn Húc lớp trưởng đi tới, trên mặt tươi cười nói: "Thật tốt khi cậu trở về, đây nhất định là lần họp lớp đầu tiên có đầy đủ mọi người như vậy. Mời cô Dao ngồi bên này, nào ngồi xuống. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Cô Dao được Tần Sở diều vào ghế trước sau đó anh ngồi vào chiếc ghế bên phải cạnh cô. Hàn Húc vừa định ngồi xuống chiếc ghế bên trái cạnh cô Dao thì nghe thấy cô gọi tên Hoắc Miện.

"Cô Dao?" Hoắc Miện đứng lên trả lời.

"Lại đây ngồi bên cạnh ta." Cô Dao ra hiệu cho cô ấy đến.

Han Húc bắt ngờ. May mắn thay, anh ấy đã phản ứng lại. "Lại đây, Miện. Lâu lắm rồi cô ấy mới gặp lại cậu. Sao cậu không ra đây ngồi cùng với cô ấy cho vui?"

Hoắc Miện gật đầu, mặc dù cô không muốn đi lại đó.

Mỗi bước đi, tim cô càng run lên. Cô từng bước một đến gần Tần Sở...

Có thể là do cô ấy quá lo lắng, vì vừa ngồi xuống, cô ấy đã làm đổ ly rượu, vỡ tan tành trên sàn.