Hoắc Miện cảm thấy có chút khó xử, rời đi.
"Miện." anh đã lên tiếng.
Có lẽ vì quá lo lắng mà cô quay người lại, tay run lên, cốc nước nóng đang cầm trên tay rơi thẳng xuống.
Lúc này đang là đầu hè, Hoắc Miện đi một đôi giày rất mỏng. Nếu nước sôi đổ vào chân, có thể sẽ làm bỏng chân cô.
“A…” Cô không kịp phản ứng, chỉ biết trơ mắt nhìn chiếc cốc rơi xuống
Ngay sau đó, một đôi bàn tay to lớn vươn ra bắt lấy chiếc cốc ngay giữa không trung.
Tuy nhiên, do đang đà rơi xuống, một lượng nước nóng vẫn rơi ra ngoài. Trên mu bàn tay trái của Tần Sở lập tức xuất hiện những đốm đỏ lớn, kéo dài đến tận ngón tay cái.
"Cốc của em đây." Tần Sở đứng thẳng dậy, thần sắc không thay đổi, đưa chiếc cốc cho cô.
"Tay anh sao rồi? Hoắc Miện lo lắng hỏi.
"Vẫn tốt."
"Ý anh là không sao hả? Nó đỏ hết cả lên rồi. Nhanh đi dội nước lạnh lên đi." Hoắc Miện giật lấy chiếc cốc trên tay Tần Sở, ném thẳng vào thùng rác.
Sau đó, kéo tay áo anh lên, cô kéo anh đến bình nước. Giữ bàn tay trái đầy màu đỏ dưới vòi nước, cô nhấn nút nước lạnh.
Tần Sở im lặng không nói gì, để Hoắc Miện làm tất cả những việc này.
Nếu anh không nhìn nhầm thì Hoắc Miện đang rất chăm chú nhìn vào vết thương của anh, đó có phải là... sự lo lắng... trong mắt Hoắc Miện không?
Nghĩ đến đây, khóe môi Tần Sở khẽ nhếch lên đắc ý.
"Còn đau không?" Hoắc Miện ngẩng đầu hỏi.
Tần Sở lắc đầu.
Lúc này Hoắc Miện mới phát hiện cô vẫn đang nắm tay anh. Để tránh làʍ t̠ìиɦ hình thêm khó xử, cô lập tức buông anh ra.
"Ừm. . . Lát nữa đi hiệu thuốc mua một tuýp kem trị bỏng đi." Hoắc Miện nhắc nhở anh.
"Đã tốt hơn rồi." Giọng anh trầm khàn
"Nếu anh đã không sao nữa vậy tôi đi đây." Thực ra, Hoắc Miện sợ một mình đối mặt với Tần Sở.
Bởi vì cô sợ cái cảm giác kỳ lạ đang sôi sục trong l*иg ngực cô sẽ càng ngày càng dâng cao.
Cô càng sợ Tần Sở sẽ nhìn thấu tâm tư của cô.
"Miện." anh lại nói, có chút nhẹ nhàng.
Cô dừng bước nhưng không quay đầu lại. Cô đứng đó trong im lặng, chờ đợi những lời tiếp theo của anh.
"Cảm ơn em ngày hôm nay đã làm việc chăm chỉ."
"Anh cũng vậy, bác sĩ Tần." Nói xong, Hoắc Miện tăng tốc bước đi, không dám nán lại thêm một giây nào nữa.
Tần Sở bị lời nói của Hoắc Miện làm cho không nói nên lời. Bác sĩ Tần? Anh đau trong lòng. Đó là một cú đánh trí mạng. Nếu anh không nghe nhầm thì có lẽ cô ấy đang nói chuyện với một ông già.
Quả thực anh cũng rất xứng với danh hiệu "Bác sĩ".
Nhờ cuộc phẫu thuật đặc biệt này, anh dường như đã gần gũi với Hoắc Miện hơn một chút.
Tần Sở rất hài lòng. Đút hai tay vào túi, anh rời đi với biểu cảm vui vẻ trên khuôn mặt của mình. Trên người anh, với chiếc áo khoác màu trắng mà các bác sĩ mặc trông trang nhã một cách lạ lùng. Đúng là lụa đẹp vì người nên cho dù có mặc gì thì cũng thấy đẹp.
Anh đi phía trước, phía sau anh là hàng tá cô y tá trẻ hâm mộ...
"Oa, bác sĩ đó đến từ khoa nào vậy? Anh ấy trẻ và nóng bỏng quá!" một người trong số những y tá đó khen ngợi.
"Tôi cũng nghĩ vậy. Tư thế đĩnh đạc của anh ấy trông thật đẹp làm sao. Ngay cả cách anh ấy bước đi cũng thật nóng bỏng, quyến rũ . Tôi thích anh ấy rồi!" một y tá trẻ khác nói, thậm chí còn không thèm che giấu sự ngưỡng mộ của mình.
Các y tá trẻ trò chuyện hào hứng với nhau.
Tuy nhiên, bọn họ không biết người này thực sự đặc biệt như thế nào. Đây là người ngay cả viện trưởng của bệnh viện cũng không mời được.
Sau khi Hoắc Miện đi rồi, cô mới phát hiện ra mình muốn hỏi anh một câu.
Tại sao Tần Sở lại có bằng y khoa từ Harvard? Gia đình anh ấy đã tiếp quản đế chế kinh doanh qua nhiều thế hệ, anh ấy hiện cũng đang là một doanh nhân, không phải anh ấy nên học kinh doanh ở Mỹ sao? Mà thay vào đó, cô lại nhìn thấy một vị bác sĩ giải phẫu thần kinh xuất sắc trong phòng mổ vừa rồi.
Khi tâm trí cô đang đặt nơi khác, đột nhiên có ai đó vỗ nhẹ vào vai cô.
"Chị Hoắc Miện, y tá trưởng đang tìm chị." Hoàng Nguyệt, một y tá trẻ, nói với nụ cười rạng rỡ.
"Được, tôi qua ngay."