"Hoắc Miện, cô không cần nói nhiều nữa, tôi đã quyết định rồi, cô cứ làm theo lời tôi nói. Đây là nhiệm vụ bệnh viện giao cho cô. Nếu sau ca phẫu thuật mà quan chức hồi phục tốt, tôi sẽ thưởng cho cô, tôi sẽ thưởng cho tất cả những người tham gia vào cuộc phẫu thuật tiền thưởng và danh tiếng."
Trái ngược với dự đoán của ông, Hoắc Miện lắc đầu đứng dậy. "Giám đốc, tôi không cần giải thưởng và vinh dự." cô ấy nói, "Tôi không nghĩ mình có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Tôi xin lỗi, tôi không thể chấp nhận điều này."
"Cô đúng là một đứa trẻ bướng bỉnh" Giọng nói viện trưởng mang theo một chút chán nản.
"Viện trưởng, tôi chỉ nói sự thật. Ca phẫu thuật này quá quan trọng. Nếu đây là ca đỡ đẻ hay ca gì đó tương tự, tôi có thể giúp được. Nhưng đối với một ca phẫu thuật thần kinh, tôi cũng chỉ là một trở ngại cho nhóm. Tôi khuyên ông nên tìm ai đó phù hợp hơn cho nhiệm vụ này."
Nói xong, Hoắc Miện đứng dậy đi ra cửa. Cô không định bắt lấy củ khoai tây nóng hổi này.
Lúc này cô thực sự nghi ngờ sự tỉnh táo của viện trưởng. Bệnh viện số 1 có hàng trăm y tá ưu tú, vậy tại sao ông lại phải chọn cô, một sinh viên thực tập khoa Sản phụ, làm y tá phụ cho một ca phẫu thuật quan trọng như vậy? Thật nực cười.
Hoắc Miện vừa đi tới cửa, đang định mở ra thì giọng nói của viện trưởng lại vang lên.
"Hoắc Miện. Sự thật là tôi không phải là người quyết định để cô làm y tá phụ cho ca phẫu thuật này. Là bác sĩ giải phẫu thần kinh trực tiếp phụ trách ca này đã đích thân yêu cầu cô."
"Bác sĩ giải phẫu thần kinh phụ trách ca này đã yêu cầu tôi?" Hoắc Miện không tin quay đầu lại.
"Đúng vậy. Bác sĩ giải phẫu thần kinh này có tính khí kỳ quặc và thậm chí còn khó mời hơn. Chúng tôi đã phải tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được anh ấy đảm nhận ca phẫu thuật này, nhưng anh ấy chỉ có một yêu cầu duy nhất - đó là cô làm y tá phụ. Nếu không thì , anh ấy sẽ không thực hiện phẫu thuật. Cô cũng nên biết rằng có một mạng sống đang bị đe dọa ở đây. Vị quan chức đó vẫn đang ở bệnh viện của chúng ta. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra với ông ấy... nó sẽ không chỉ ảnh hưởng đến cô và tôi mà là toàn bộ bệnh viện sẽ đối mặt với nguy cơ khủng khϊếp."
"Nhưng..." Hoắc Miện ngẩn ra. "Nhưng mà tôi không hề quen biết bất kỳ bác sĩ phẫu thuật nào. Anh ấy có nhầm tên không? Có y tá nào khác trùng tên với tôi ở bệnh viện của chúng ta không?"
"Không. Chỉ có một mình cô tên Hoắc Miện. Tôi không nhầm đâu."
"Nhưng..." Hoắc Miện vẫn có chút do dự.
"Hoắc Miện,
đừng nói "nhưng" nữa, chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí đâu. Ba giờ sau ca phẫu thuật sẽ bắt đầu, một giờ nữa cô phải đến phòng mổ để chuẩn bị. Cô cũng cần gặp bác sĩ cùng các thành viên khác trong nhóm."
"Viện trưởng..."
"Hoắc Miện,
đây là mệnh lệnh, cô phải chấp nhận." viện trưởng Ngô ngày càng mất kiên nhẫn, sắc mặt xịu xuống, thái độ trở nên cứng rắn.
Hoắc Miện im lặng.
Cô tự hỏi liệu mình có quá thiếu suy nghĩ nếu từ chức ngay bây giờ không. Tuy nhiên, nếu ca phẫu thuật này thất bại, quan chức nguy kịch, chẳng phải cô cũng sẽ đi đời nhà mà luôn sao?
Hoắc Miện cảm thấy muốn khóc. Lẽ ra cô phải biết rằng đột nhiên viện trưởng tìm cô lẽ ra không phải là chuyện tốt.
Sau một hồi im lặng, Hoắc Miện cuối cùng cũng gật đầu.
"Tốt. Vậy thì cô đi chuẩn bị ngay bây giờ đi. Hãy đến phòng VIP của Khoa giải phẫu thần kinh trên tầng cao nhất sau một giờ nữa."
"Vâng." Hoắc Miện lại gật đầu.
Rời khỏi văn phòng viện trưởng, đầu óc Hoắc Miện giờ là một mớ cảm xúc hỗn độn.
Khi quay trở lại khoa Sản phụ, cô đã thấy y tá trưởng cùng vài y tá khác đang đợi cô ở đó. Giống như là đang chào đón một vị cấp cao.
"Hoắc Miện, viện trưởng đã gọi điện cho tôi và giải thích sơ qua tình hình. Mau đi thay đồ rồi tiến hành triệt khuẩn toàn thân. Sau khi xong, tôi sẽ cho người hộ tống cô đến phòng phẫu thuật. tầng trên cùng."
"Ờ... Y tá trưởng, không cần đâu. Tôi tự đi được." Hoắc Miện không quen khi được đối xử đặc biệt.
"Không, không được. Đây là nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, nhất định phải làm cho tốt."
"Cô Hoắc, cô thật may mắn! Nghe nói bác sĩ giải phẫu thần kinh đích thân cho người tìm cô."
“Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.”
"Bác sĩ phẫu thuật không phải là bạn của cô sao? Tại sao không có điều tốt như thế này xảy ra với chúng ta chứ?" một số y tá trẻ rêи ɾỉ không ngừng.
"Ờ... Tôi không quen biết bất kỳ ai hết." Hoắc Miện phủ định.
"Đủ rồi, mọi người đừng nói nữa. Hoắc Miện nhanh chuẩn bị đi. Tôi phải nhắc nhở cô rằng, viện trưởng tin tưởng cô cho nên mới giao nhiệm vụ này cho cô , nhưng nếu cô làm hỏng việc, hậu quả sẽ rất lớn, không đơn giản như bị đuổi việc đâu. Cô biết bệnh nhân này quan trọng như thế nào mà đúng không?" Lời nói của y tá trưởng sắc bén và đi thẳng vào vấn đề.
Hoắc Miện khẽ gật đầu đáp: "Tôi biết, nếu thất bại, tôi cũng coi như xong đời."
Khi cô vừa dứt lời, tất cả các y tá khuôn mặt đều tái nhợt.
"Bây giờ các cô còn cảm thấy Hoặc Miện may mắn không?" y tá trưởng hỏi với vẻ mặt tối sầm. "Có ai trong số các cô vẫn muốn thế chỗ cô ấy không?"