Nhìn cách nói chuyện của Ninh Trí Viễn, hình như anh ta đã biết Tần Sở là ai rồi.
Trên thực tế, cũng không khó để tìm ra được. Gần đây cái tên Tần Sở xuất hiện khá thường xuyên trên các tờ báo tài chính và chương trình truyền hình.
"Trí Viễn, hôm nay em đã nói chuyện với anh ấy, sau này sẽ không gặp lại anh ấy nữa." Hoắc Miện kiên nhẫn giải thích. "Em chỉ muốn ở bên anh thôi. Đừng khó chịu nữa, được không?"
"Cô tưởng tôi sẽ tin vào những lời nhảm nhí đó của cô sao. Cô vẫn còn nghĩ tôi sẽ cưới cô sao? Tôi phát điên mất thôi!" Nói xong, Ninh Trí Viễn cay đắng xách vali đi về phía cửa.
Hoắc Miện vươn tay ngăn anh lại. "Trí Viễn, anh bình tĩnh lại được không? Anh vừa rồi nói là thật sao?" cô hỏi lại.
"Tránh ra! Tôi không muốn nói chuyện với cô. Tôi nghĩ tốt hơn hết là cô nên xin nghỉ việc đi. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ không tốt khi làm chung cùng một bệnh viện. Dù sao thì tôi vẫn là một bác sĩ, vì vậy tôi sẽ không từ chức còn cô chỉ là một y tá không có nhiều triển vọng, vậy tại sao cô không đi tìm bạn trai cũ của cô đi rồi sống một cuộc sống sung sướиɠ?"
Nói xong, Ninh Trí Viễn tức giận hất tay Hoắc Miện ra, đẩy cửa đi ra ngoài...
Nhìn Ninh Trí Viễn rời đi, Hoắc Miện thấy ngạc nhiên vì cô không hề có một chút buồn bã nào.
Như thể cuối cùng cô cũng có thể thở ra hơi thở mà cô đã kìm nén trong một thời gian dài. Nhưng ... làm sao mà có thể như vậy được?
Cô chết lặng trước suy nghĩ của chính mình...
Một lúc sau, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn qua Wechat cho Chu Linh Linh.
"Linh Linh, cậu hiện tại có đang làm gì không?"
"Tớ vừa xuống máy bay, hiện tại tớ đang ăn mì gói."
"Ra ngoài uống chút rượu đi, tớ và bạn trai vừa mới chia tay."
"Ách... Các cậu chia tay rồi? Có chuyện gì sao? Cậu quay lại với Tần Sở rồi hả?"
"Làm ơn đi cô gái. Bạn trai hiện tại của tớ là Ninh Trí Viễn."
"Ồ, anh chàng đó. Cậu nên bỏ anh ta từ lâu rồi. Dù sao thì anh ta cũng không xứng với cậu.
"Được rồi, đừng ba hoa nữa. Cậu có đi không?"
"Đương nhiên đi rồi! Cậu gửi định vị đi, tớ lập tức tới."
Chu Linh Linh, bạn thân của Hoắc Miện quả thật rất giữ đúng lời. Hai mươi phút sau, cô ấy đã đến quán Bar Thanh Đêm.
Là một tiếp viên hàng không, sức hấp dẫn của cô ấy không thể nào nghi ngờ được, cô ấy mặc chiếc váy đen bó sát người khiến cô ấy trông đặc biệt quyến rũ.
Trái lại, Hoắc Miện trông chẳng giống người đi quẩy. Nhìn cô trông giống một cô hầu bàn hơn.
"Nào, chúng ta ra ngoài chơi đi. Cậu không thể ăn mặc đẹp một chút sao? như bà già vậy."
Hoắc Miện cười: "Từ trước đến giờ tớ không có nhiều quần áo như vậy."
Trong những năm qua, một nửa số tiền lương của cô đều được dùng để em trai cô ăn học, nửa còn lại tiết kiệm để mua nhà với Ninh Trí Viễn. Cô không tiêu nhiều tiền cho bản thân.
Đúng thật là cô không có nhiều quần áo đẹp. Ngay cả chiếc váy cô mặc trong buổi họp lớp vốn là của Chu Linh Linh. Chu Linh Linh đã mua trước đó không lâu, sau đó lại không muốn mặc nên đưa cho Hoắc Miện.
Đối với một cô gái trẻ đẹp chỉ mới hai mươi bốn tuổi, cô thực sự không có đam mê những thứ xinh đẹp trong cuộc sống.
"Miện,
Ninh Trí Viễn rời đi cũng không có gì to tát. Anh ta không biết mình đã mất đi thứ quý giá gì. Cậu là một cô gái tốt. Anh ta mù, cho nên mới bỏ cậu. "
"Đừng nói vậy. Tớ không tốt như cậu nghĩ đâu." Hoắc Miện vừa nói vừa cầm ly cocktail lên.
"Ai nói cậu không tốt? Theo như tớ thấy, cậu không những tốt mà còn là một người rất hoàn hảo, cậu là người có một không hai. Cậu là một thiên tài với chỉ số IQ 130..."
"Được rồi." Hoắc Miện vội ngắt lời cô trước khi cô có cơ hội nói hết.
Tuy nhiên, những gì Chu Linh Linh nói cũng không sai. Hoắc Miện hai mươi bốn tuổi, nhưng tất cả bạn học của cô đều hai mươi bảy, hai mươi tám. Điều này là do cô đã vượt ba lớp
Bên cạnh đó, cô đã được nhận vào trường cấp 2 của thành phố C, một ngôi trường dành riêng cho giới thượng lưu, với số điểm 697.
Bài thi của cô là 700 điểm. Vào thời điểm đó, đó là một sự kiện khá lớn và thậm chí còn được đưa lên báo.
Khi đó cha dượng của cô vẫn còn sống. Tối hôm đó, cả gia đình đi ăn mừng tại một khách sạn năm sao thưởng thức bữa tiệc buffet sang trọng.
Giờ đây, mọi chuyện đã khác...
Nếu cô không yêu Tần Sở, cô đã không phải gánh chịu cơn thịnh nộ của Tần gia và cha dượng của cô cũng sẽ không bị chết.
Tương lai của cô lẽ ra cũng đã trở nên tươi sáng. Vào năm thứ hai trung học, cô nhận được thư chấp nhận từ trường hàng đầu ở Mỹ với học bổng toàn phần.
Tuy nhiên, cô đã từ chối cơ hội đó để được ở bên Tần Sở, nhưng điều cô nhận lại được là cái chết của một người trong gia đình và gia đình tan nát.
Ngay lúc đó, cô nghe thấy một giọng nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
"Chào Hoắc Miện, đã lâu không gặp."
Cô quay đầu lại và ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó.
"Tại sao anh lại ở đây?" Thái độ của Hoắc Miện trở nên khó chịu.