"Em đang ở trong lớp thể dục thì nhận được cuộc gọi từ một người hàng xóm, bà Ngô. Bà ấy nói mẹ bị ngất trước cửa hàng tiện lợi. Em mới xin giáo viên được nghĩ, em nhờ bác hàng xóm gọi xe cấp cứu rồi em mới đến đó."
"Mẹ luôn rất khỏe mạnh mà. Làm sao lại xảy ra chuyện này được?" Hoắc Miện lo lắng.
Vừa lúc đó, cửa mở ra, một bác sĩ bước vào. "Các người là người nhà của Dương Mỹ Dung sao? Ra ngoài một chút."
"Là tôi." Hoắc Miện vội vàng đi theo bác sĩ ra ngoài.
"Cô là con gái của bệnh nhân phải không?" Bác sĩ nhìn Hoắc Miện.
Hoắc Miện gật đầu.
"Cô có biết bệnh nhân lên huyết áp rất cao không?" bác sĩ hỏi gay gắt.
"Tôi biết, nhưng mẹ tôi đã uống thuốc và được nghỉ ngơi đầy đủ. Tôi luôn kiểm tra huyết áp của bà thường xuyên, tôi thấy nó cũng khá ổn định được một thời gian rồi."
"Chúng tôi đoán là bệnh nhân bị sốc chuyện gì đó, dẫn đến huyết áp tăng cao. Là con của bà ấy, cô thực sự cần phải cẩn thận hơn. Bệnh nhân có vấn đề về tim cộng thêm với huyết áp cao. Nếu điều này tiếp tục xảy ra, bệnh nhân sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Cô có hiểu không?”
"Bị sốc sao?" Hoắc Miện ngạc nhiên.
Cô bận công việc, hai tuần mới về nhà một lần. Em trai cô là một đứa trẻ ngoan, vậy chỉ có thể là nguyên nhân khác?
"Khi bệnh nhân tỉnh lại, cô có thể tự mình hỏi bà ấy. Chúng tôi khuyên nên để bà ấy ở lại bệnh viện trong một tuần để điều chỉnh huyết áp. Cô nghĩ sao?"
"Không thành vấn đề." Bản thân là một y tá, Hoắc Miện không dám không đồng ý. Cô biết tình trạng của bà nghiêm trọng như thế nào.
"Được, hiện tại cô có thể đi thanh toán viện phí."
"Được." Hoắc Miện gật đầu. Sau đó, cô vội vã xuống lầu đi về phía quầy thu ngân ở tầng một.
"Tổng cộng là 7908 nhân dân tệ."
"Nhiều vậy sao?" Vẻ mặt Hoắc Miện bối rối. Mấy năm nay, một nửa số tiền cô kiếm được đều lo cho em trai, nửa còn lại dùng để trả trước căn nhà mà cô cùng Ninh Trí Viễn mua. Cô chỉ còn ba ngàn nhân dân tệ trong tài khoản ngân hàng của mình. Bây giờ, tiền viện phí cần hơn bảy ngàn. Cô thực sự không có nhiều tiền như vậy.
"Có có trả tiền hay không? Nhanh lên, phía sau còn có người, đừng lề mề."
"Tôi trả." Hoắc Miện vội vàng rút thẻ tín dụng ra. Cô đã nhận được thẻ vào năm ngoái, cô nhớ rằng giới hạn chi tiêu của nó là mười nghìn nhân dân tệ.
Thanh toán xong viện phí, cô trở lại phòng bệnh. Cùng lúc đó, mẹ cô đã tỉnh dậy.
"Mẹ, mẹ tỉnh rồi." Hoắc Miện cẩn thận nói.
"Mày tới đây làm gì? Cút đi!" Dương Mỹ Dung có vẻ vô cùng khó chịu khi nhìn thấy Hoắc Miện.
"Mẹ, con là người gọi điện cho chị, kêu chị đến." Cảnh Chí Tân chạy đến và cố gắng giúp bà bình tĩnh lại.
"Mày không cần tới đây gặp tao. Tao không có bệnh, không cần nằm viện. Chí Tân, đi điền đơn xuất viện đi, chúng ta về nhà."
Dương Mỹ Dung khăng khăng đòi rời khỏi giường.
"Mẹ, bệnh tình của mẹ tương đối nghiêm trọng, trước hết phải hạ huyết áp cho mẹ, mẹ phải ở lại đây một tuần mới có thể xuất viện."
"Không phải việc của mày. Tại sao tao lại thành ra như thế này?" Dương Mỹ Dung gầm lên. "Gia đình chúng tao sẽ không bao giờ thành ra như thế này nếu không có mày, đồ đáng bị nguyền rủa!"
"Mẹ đừng nói như vậy, không phải lỗi của chị."
"Câm miệng." Dương Mỹ Dung rõ ràng đang rất kích động. "Cái thứ đáng nguyền rủa này đã gϊếŧ chết cha con, bây giờ gã đàn ông chết tiệt đó cũng quay lại. Hắn đến nhà chúng ta đi hiêng ngang, hắn nghĩ rằng hắn dùng tiền để bồi thường mọi chuyện sẽ không sao sao?. Ai muốn tiền hôi thối của hắn chứ? Tiền của hắn có thể khiến người chết sống lại không?"
Lúc này Hoắc Miện mới cảm thấy trong lòng trầm xuống, dường như cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra. "Mẹ, có phải... Tần Sở tới tìm mẹ không?"