Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Xuân Của Tớ Chính Là Cậu

Chương 56

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trịnh Tuyết chỉ cười nhẹ rồi đi về kí túc xá, Khánh Lâm có dự cảm không lành hôm nay chị ấy có vẻ vui hơn mọi ngày. Ngụy Thành nhìn căn phòng lạnh lẽo, anh ngật đầu kiên định đến trước nhà Y Y. Cố Ngụy Thành gửi một dòng tin nhắn cho Mễ Mễ.

“Anh sẽ đứng dưới này đến khi anh gặp em mới thôi.”

Mễ Mễ đặt chiếc đũa xuống, ánh mắt cô trở nên đỏ khoe. Y Y ngồi bên tiến lại xoa nhẹ lưng Tiểu Mễ, ánh mắt đầy đau xót.

“Cậu hãy đi nói thẳng với Ngụy Thành thì tốt hơn.”

Mễ Mễ lắc nhẹ đầu, cô không có dũng khí lớn như thế. Y Y bất lực đưa cô vào trong phòng, nhìn ra phía cổ sổ từ trên tầng xuống, Ngụy Thành vẫn kiên nhẫn chờ Mễ Mễ.

Tiểu Mễ nằm buồn rầu trong chiếc chăn ấm áp, nhớ đến thời tiết rét mướt vào tối nay cô liền động lòng. Gấp gáp đứng dậy nhìn ra bên ngoài.

“Sao anh còn chưa đi.”

Từng tiếng sấm vang lên, một tiếng rào rào, mưa một lúc một to hơn. Ngụy Thành đứng dưới ngẩng lên nhìn với hi vọng cô ấy sẽ ra.

Một tiếng sau, Ngụy Thành bắt đầu kiệt sức, ánh khụy xuống, Mễ Mễ hốt hoảng cầm theo chiếc ô chạy xuống, vẻ mặt lo lắng mà che ô cho anh.

“Cố Ngụy Thành anh có bị ngốc không vậy.”

Ngụy Thành cười nhẹ ngục xuống người cô, anh ngất đi miệng lẩm bẩm nói:

“Anh thật sự xin lỗi, là do anh không quan tâm đến cảm nhận của em.”

Hơi nóng từ người anh tỏa ra, Mễ Mễ sờ lên trán vội rụt tay lại.

“Nóng quá, anh ấy sốt rồi.”

Đưa Ngụy Thành vào trong phòng, người anh ướt sũng, Mễ Mễ nhanh chóng đưa anh vào phòng tắm, ánh mắt ngại ngùng trước đường cơ bắp của anh.

“Không ngờ thân hình anh ấy lại hoàn hảo như vậy.”

Mễ Mễ vô vào má mình cho tỉnh táo, nhắm mắt lại lau sơ người cho anh. Thay xong quần áo cô đưa anh vào trong phòng, nhẹ nhàng đắp chăn và dán miếng giảm sốt cho Ngụy Thành.

Mễ Mễ lấy nước ấm, khăn lau mặt lau qua người giúp tiết ra nhiều mồ hôi hơn. Cả đêm cô vừa ngồi canh vừa lau người, Mễ Mễ mệt mỏi dựa vào chiếc bàn cạnh giường.

“Nghỉ chút chắc không ảnh hưởng gì đâu nhỉ.”

Trời dần sáng, ánh nắng buổi sớm chiếu qua đôi mắt Ngụy Thành, anh nhíu mày nhìn lên thấy bản thân đang ở nhà. Cố Ngụy Thành quay sang nhìn bên cạnh, Mễ Mễ tay đang cầm khăn nằm dựa vào bàn, anh bật cười từ từ ngồi dậy ánh mắt ngắm nhìn cô không rời.

Mễ Mễ có cảm giác ai đó đang nhìn mình chằm chằm khẽ mở mắt ra, sững người khi thấy Cố Ngụy Thành đang chống tay nhìn cô.

“Hừm…anh đỡ rồi thì em về trước đây.”

Cô nhanh chóng ngồi dậy, ánh mắt tránh né không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cố Ngụy Thành vội đứng dậy kéo tay cô ôm vào lòng, vẻ mặt đầy uất ức nói:

“Bức ảnh kia chỉ là ảnh ghép, anh không đến gần chị ta đến nửa bước mà.”

Mễ Mễ nghe xong bật cười.

“Anh suy nghĩ kĩ lại xem, thật sự là thế sao.”

Ngụy Thành nhớ lại đúng là có một lần.

“Chị ta đến gần anh vào thứ 6 thôi, anh đảm bảo đấy.”

Mễ Mễ lắc đầu, cô thật vọng hất mạnh tay anh ra rồi rời đi. Cố Ngụy Thành sững người lại, chị ta nói gì với cô ấy rồi sao. Anh đứng không vững, cơ thể vẫn còn mệt, ngồi xuống giường.

Mễ Mễ mệt mỏi đi đến trường, cô đến tìm giáo sư Lê. Ông nhìn vẻ mặt tiều tụy của Mễ Mễ lo lắng hỏi thăm.

“Dạo này con áp lực lắm sao.”

Cô khẽ lắc đầu, nhận lấy hồ sơ mà giáo sư Trịnh nhờ mang đến trường cũ. Mễ Mễ cầm mang đi, vẻ mặt khó chịu khi lát nữa phải đối mặt với Ngụy Thành.

Đi đến trường cũ, Mễ Mễ vội vàng đứng sau cây lớn, Ngụy Thành đang đứng nói chuyện với Trịnh Tuyết. Giọng nói tức tối của anh vang lên.

“Chị đã nói những gì với cô ấy.”

Trịnh Tuyết không hiểu, ánh nắt sững sờ nhìn Ngụy Thành.

“Em nói gì thế, chị chỉ gặp Mễ Mễ có hai lần sao thân thiết đến nói chuyện riêng được.”

Ngụy Thành cười nhẹ, đưa điện thoại ra bức ảnh Trịnh Tuyết đang khoác cổ anh.

“Bức ảnh này thì chị giải thích làm sao.”

Trịnh Tuyết cười ngượng.

“Do đàn em của chị không hiểu chuyện lên chúng ghép thế thôi.”

Ngụy Thành bật cười.

“Nếu đúng là vậy thì mời chị giải thích với mọi người được biết, chung ta không có một mối quan hệ nào.”

Trịnh Tuyết sợ hãi khi thấy vẻ mặt đáng sợ của Ngụy Thành nhìn chằm chằm mình. Cô ta đứng không vững, cảm giác như tim sắp nhảy ra ngoài. Mễ Mễ nhìn bóng lưng Ngụy Thành rời đi, vẻ mặt cũng không còn căng thẳng nữa.

“Hóa ra như vậy, xem ra hiền từ với chị ta quá rồi.”

Cô quay người đi đến gần chỗ Trịnh Tuyết, vẻ mặt đầy bất ngờ nhìn cô ta.

“Chị làm sao thế, cần em đưa đến phòng y tế không.”

Trịnh Tuyết tái mặt đi, cuộc đối thoại ban nãy Mễ Mễ có nghe thấy không, nhìn vào giáo án ở trên tay cô Trịnh Tuyết cũng không suy nghĩ nhiều.

“Không sao đâu. Mà em với Ngụy Thành sao rồi, chị nghe nói hai đứa đang giận nhau.”

Mễ Mễ bật cười.

“Ai ác mồm ác miệng thế, em với anh ấy vẫn bình thường mà, chắc người đấy muốn xen chân vào mà không được nên bịa đặt đấy chị.”

Trịnh Tuyết căm nín lại, vẻ mặt tránh né hừm hờ vài câu rồi mau chóng rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »