Ngụy Thành đến quán cafe, anh bước vào trong với sự nhanh chóng nhìn ngắm xung quanh tìm kiếm ai đó. Một tiếng cười phía xa vang trong tai anh, Ngụy Thành quay người lại, anh ngẩn người ra nhìn người con gái trước mặt, khoảng khắc ấy như ngừng lại, sự thùy mị, duyên dáng, cùng nụ cười tỏa nắng ấy làm tim anh đập thình thịch, thình thịch.
Không gian như ngưng lại để hai người ngắm nhìn nhau, Tiểu Mễ bất ngờ khi thấy anh ấy lại xuất hiện ở đây. Cô chạy về phía anh khoác vào tay, sự bất ngờ hiện rõ trên mặt.
"Sao anh lại ở đây, không phải chiều nay anh mới hết tiết sao."
Ngụy Thành cởϊ áσ che lên người cô, hành động đột ngột đó làm Tiểu Mễ khó hiểu. Y Y đứng bên thở dài chào tạm biệt rồi rời đi. Y Y đi lên xe taxi, Tiểu Mễ hậm hực nhìn Ngụy Thành.
"Cố Ngụy Thành anh đang làm cái gì vậy."
Ngụy Thành cười mỉm, anh mắt khiên định nhìn cô.
"Anh không muốn ai thấy được dáng vẻ xinh đẹp này của em."
Bàn tay ấm áp của Ngụy Thành đặt lên tay Tiểu Mễ, hai người chạy ra ngoài. Trong lòng Ngụy Thành trào dâng một cảm xúc khó tả. Đưa Tiểu Mễ về nhà, anh dặn cô mau thay đồ khác rồi đi đến trường. Tiểu Mễ gật đầu bước vào trong, lời nói ngọt ngào ấy của anh thật khiến người ta thêm yêu quý.
Đi đến trường, con mắt dị nghị của mọi người đổ dồn về phía Tiểu Mễ. Tiếng xì xào bàn tán to nhỏ, ánh mắt khinh bỉ nhìn từng hành động của cô. Tiểu Mễ có cảm giấc bất an, vừa đi vài bước lại quay lại.
"Mấy bạn kia sao nhìn mình ghê vậy, mình sống thiện mà."
Bước chân cô càng nhanh hơn, đi đến giảng đường. Không gian bên trong cũng như bên ngoài, những con mắt nhìn chằm chằm về phía Tiểu Mễ.
"Xinh nhưng mà là loại người đó thật đúng là không hiểu nổi."
Thầy Lê bước vào, không khí càng ngột ngạt hơn, ông cảm nhận được điều gì đó nhưng đang trong giờ học đành cho qua. Tiết học kết thúc trong sự không vui, mọi người điều đi ra ngoài nhanh để tránh Tiểu Mễ.
"Mau nhanh lên, sợ ở gần lại bị lây cái tật đấy."
Tiểu Mễ khó hiểu bước đi những bước nặng nề, Nhã Nhi cười tươi từ phía sau bước đến chạm nhẹ vào vai Tiểu Mễ. Ánh mắt giả bộ như không nhìn thấy, xin lỗi giả tạo.
"Ôi, là bạn học Tiểu Mễ đây sao, mới hai ngày mà mình đã không nhận ra bạn rồi."
Cử chỉ khinh bỉ của cô ta làm Tiểu Mễ thêm nghi ngờ.
"Chị lại làm trò gì nữa đúng không."
Nhã Nhi cười khẩy, hất mái tóc dài của mình ra phía sau, tự cao tự đại nói.
"Tiểu Mễ em nhột sao, làm nhiều chuyện tán tận lương tâm quá mà haha."
Tiểu Mễ lờ đi, tránh qua một bên bỏ đi. Đi đến đâu mọi người lại nhìn vào điện thoại chỉ chỉ chỏ chỏ vào người cô. Tiểu Mễ lắc đầu khó hiểu, một tiếng gọi lớn từ phía sau vang lên.
"Lê Tiểu Mễ."
Tiểu Mễ quay lại, Y Y đang chạy nhanh tới, vẻ mặt đầy lo lắng. Y Y đưa tin tức cho cô xem, một bức ảnh Tiểu Mễ đang ôm thầy Lê được lan truyền trên trang trường. Dòng nói ẩn ý chỉ cô là gái, Tiểu Mễ cười nhạt.
"Hóa ra là chuyện này."
Y Y ngơ ra nhìn Tiểu Mễ không một chút lo lắng nào.
"Sao cậu vẫn thản nhiên được thế."
Tiểu Mễ cười nhẹ.
"Ông ý là bác tớ."
Y Y nhớ lại thầy Lê cùng họ với Tiểu Mễ, cô ấy như bừng tỉnh.
"Vậy chắc chắn người tung tin đồn sai sự thật này sẽ phải chịu hậu quả."
Thầy Lê từ phòng ban ra, ông lắc đầu, vì một cái ôm mà lại bị kẻ xấu lợi dụng. Tiểu Mễ tiến lại gần, vẻ mặt lạnh lùng nói.
"Bác đừng nói chuyện này ra sớm, kẻ đằng sau chưa xuất hiện."
Giáo sư gật đầu, ông cười tươi, dường như cô cháu gái này đã mở lòng với mình rồi. Một bóng người đi qua, nhìn chằm chằm vào hai người. Ánh mắt tròn nhìn Tiểu Mễ.
"Giữa ban ngày ban mặt cũng làm được."
Tiểu Mễ kiềm chế cơn tức giận, người cô đã nóng rực lên, giờ lại tung cho bạn nam lắm chuyện kia một quyền. Cô nắm chặt tay lại bỏ đi, đợi tìm ra kẻ đứng sau, bà đây sẽ đánh cho cha mẹ không nhận ra.
Ngụy Thành đọc được tin, anh nóng lòng muốn hỏi thăm nhưng đang trong giờ học, giáo viên thấy anh chảy mồ hôi nhễ nhại, mặt tái nhợt lo lắng hỏi thăm:
"Bạn học dãy thứ hai, mặc áo đen em cảm thấy không khỏe ở đâu sao."
Cố Ngụy Thành như có tia khi vọng, vẻ mặt ốm yếu nói:
"Em không khỏe, có thể xin phép hết tiết sớm hơn được không ạ."
Giáo viên thấy sắc mặt anh nhợ nhạt gật đầu đồng ý, các bạn nữ trong lớp thấy anh không khỏe vẻ mặt bồn chồn.
"Thưa cô em đưa bạn ấy về được không ạ."
Từng người một đứng lên, giảng đường dần náo loạn, giáo viên lạnh lùng nhìn các bạn nữ, ánh mắt hiền từ quát.
"Không, các em mau ngồi xuống cho cô."
Cố Ngụy Thành nhận được thời cơ, gọi điện cho Tiểu Mễ. Máy báo bận, trong lòng càng thêm bất an. Tiểu Mễ bật điện thoại lên, màn hình đen xì cô bất lực.
"Hôm nay là ngày gì mà xui vậy, gặp toàn chuyện bực mình."
Mở cửa nhà ra, Tiểu Mễ mệt mỏi nằm ườn trên sofa, nhìn vào đồng hồ.
"Muốn ôm anh ấy quá nhưng giờ anh ấy chắc đang học."
Tiểu Mễ lấy chiếc gối ôm vào lòng, ngủ thϊếp đi. Ngụy Thành vẫn đi tìm cô khắp trường nhưng không thấy bóng dáng, anh nhớ ra còn ở nhà chưa tìm. Cố Ngụy Thành hốt hoảng chạy đi, dù đã mệt thở không ra hơi nhưng anh không nghỉ mà chạy nhanh về nhà.