Chương 29

Lúc tôi tỉnh dậy, nhìn thấy ba mẹ, anh trai và cả anh Bảo đang ngồi bên cạnh mình, xung quanh là một không gian trắng muốt.

Tôi giật mình, vô thức sờ lên bụng, sau đó vội vàng bật dậy nắm lấy khuỷu tay anh trai

– Anh Đức, con em đâu, con em không sao chứ.

– Thanh Xuân, bình tĩnh đi.

….

Sau khi tôi đã ổn định hô hấp, anh trai mới nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi, để tôi gục đầu vào vai anh.

Một lát sau đó, phòng bệnh tĩnh mịch bỗng truyền đến tiếng chuông điện thoại nhức óc, vừa nghe đã biết của ba tôi

– Ừ

….

– Ba biết rồi.



– Phòng 305, khu A, bệnh viện thành phố.

Ba tôi nghe xong, quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt của ba tôi sao hôm nay lại trở nên xót xa đến vậy

– Thanh Xuân, Phong nghe tin con bị ngã, lập tức mua vé máy bay trở về. Hiện tại đang lái xe đến đây.

Tôi bị ngã? Không phải. Tôi không hề bị ngã, tôi bị người ta đẩy. Là người tình của anh, là người phụ nữ độc ác của anh.

Nước mắt tôi không kìm được, rơi xuống lã chã. Bây giờ bất cứ chuyện gì tôi cũng không quan tâm nữa. Tôi không cần anh nữa.

– Ba, nói với anh ấy, con không muốn gặp.

– Con đừng cố chấp như vậy, nó đã bỏ cả công việc chạy về đây rồi.

– Con không muốn gặp. Ba, bảo anh ta đi đi.

Ba tôi tiến đến, vòng tay ôm lấy tôi, để tôi mặc sức khóc trên vai ba, khóc đến khi mệt nhoài, tôi mới buông ra

– Ba, con gái nhờ ba một chuyện.

….

Sau khi tôi nói xong, bên ngoài vừa vặn truyền đến bước chân rất vội vã mà ai cũng biết là ai đấy. Phong của tôi. À không, chưa từng là của tôi.

Anh mở cửa Phòng, đến ai cũng không buồn nhìn một cái, lập tức lao đến bên tôi, vòng tay quen thuộc lại mạnh mẽ ôm tôi vào lòng. Có điều, sao hôm nay tôi lại thấy xa cách đến thế.

Tôi chưa bao giờ thấy anh lại lôi thôi lếch thếch như vậy, sơ mi cúc cài cúc mở, tóc tai loà xoà, xem ra thảm hại vô cùng.

– Thanh Xuân, xin lỗi.

Mọi người thấy cảnh tượng như vậy, đều lẳng lặng mở cửa đi ra, trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi.

Anh ôm tôi rất rất lâu, miệng vẫn lẩm bẩm mãi một câu xin lỗi.

Xin lỗi bây giờ thì cũng có nghĩa lý gì? Từ giây phút tôi chuẩn bị ngất đi, mọi thứ đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi nhận ra rằng, bản thân càng cố chấp lại càng bi thương. Tôi không thể vì lòng ích kỷ của bản thân mình mà cứ bất chấp hại đến con tôi.

Giờ này với tôi, tình yêu suốt mười sáu năm quả thật đã rất xa tầm với. Thanh Xuân của tôi rút cục vẫn mãi chỉ là hoài niệm trong tim không cách nào cắt đứt được mà thôi.

Tôi lựa chọn buông bỏ.

– Phong

– Ừ

– Mình ly hôn đi

Anh hốt hoảng buông tôi ra, dùng ánh mắt kinh ngạc tột độ nhìn tôi, dường như không tin nổi lời tôi vừa nói

– Ly hôn? Tại sao?

– Em đã mệt mỏi với cuộc hôn nhân này rồi.

– Hiện tại em đang bị bệnh, đừng nói nữa.

– Em đang rất tỉnh táo. Bác Vương cũng đã tìm được liệu pháp điều trị, huống hồ bây giờ giữa chúng ta đã chẳng còn ràng buộc gì.

Anh trân trân nhìn tôi, ánh mắt bi thương tột độ. Tôi chưa bao giờ thấy anh có vẻ đau đớn đến vậy. Hai mắt anh đỏ ngầu, xem ra là đang kiềm chế rơi lệ đến cực hạn

– Em nói gì?

– Ly hôn đi.

Tôi ngừng lại một lát, rồi dùng vẻ mặt bình thản nhất để nói tiếp

– Hiện tại anh Bảo đã trở về, em không muốn ở bên anh nữa.

Tôi thấy bàn tay anh nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi đầy trên trán, anh phải mất vài phút mới ổn định được hô hấp, sau đó gằn lên từng chữ

– Ly hôn? Chuyện đó em nghĩ cũng đừng nghĩ.

Dứt lời, anh không đợi tôi nói tiếp, lạnh lùng quay lưng rời đi. Bóng hình anh liêu xiêu cô độc bước ra khỏi căn phòng trắng muốt, như một mũi tên xuyên thẳng vào tâm can tôi. Tôi ôm l*иg ngực đang đau thắt từng cơn, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Anh đi mang theo cả tình yêu bao nhiêu năm của tôi, mang theo bao nhiêu dự định dang dở giữa ba người chúng tôi, tôi yêu anh. Vĩnh viễn không hối hận.

Cho đến tận cùng, tôi nhận ra rằng, có nhiều thứ không thể cố chấp mà nắm lấy được. Buông bỏ cũng là yêu.

Vì tôi yêu anh nên tôi buông bỏ.

Xin lỗi, Phong!!!

---------