Chương 26

Sau vài ngày nghiên cứu về việc điều trị ở Mỹ, cuối cùng Phong quyết định mùng bốn tháng sau sẽ đưa bác Vương sang bên đó, vừa vặn sau khi đưa tôi đi siêu âm tuần thứ 12.

Có điều dự định đã như vậy, nhưng tình cờ lại đột xuất có một hợp đồng với đối tác bên Mỹ cần ký trong tuần này, cho nên anh đổi lịch bay, đưa bác Vương sang bên đó sớm hơn vài ngày.

Phong không yên tâm để tôi ở nhà một mình cho nên trước ngày sang Mỹ, đã lái xe đưa tôi về nhà ngoại. Tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, trong thời gian xa anh còn có ba mẹ, tôi sẽ bớt nhung nhớ anh hơn.

Lúc đưa bác Vương ra sân bay, tôi không nhìn thấy chị Tố Anh đi cùng anh, có lẽ vì không muốn bác Vương thấy chị ấy cho nên mới không đi chuyến bay này. Tôi biết, đối tác bên Mỹ kia chính là công ty mà ngày trước anh và chị ấy từng làm, hợp đồng quan trọng như vậy, làm sao thư ký có thể không đi.

Tôi mải mê suy nghĩ đến mức quên cả việc phải bước đi, mãi tận đến khi bác Vương gọi mấy lần, tôi mới sực tỉnh

– Thanh Xuân, con phải giữ gìn sức khỏe, sinh cháu nội thật bụ bẫm cho ba.

– Vâng. Ba cũng phải cố gắng lên nhé, chừng nào biết là trai hay gái, con sẽ lập tức thông báo cho ba.

– Trai hay gái gì cũng được hết. Dù sao cũng vẫn là tiểu Phong mà.

Khoé mắt tôi cay xè, phải cố gắng lắm mới kiềm chế không rơi lệ. Ba Thiên của tôi thấy vậy, cũng tiến đến vỗ vỗ vai động viên bác Vương. Ba người chúng tôi đứng nói chuyện thêm một lúc thì Phong quay lại, anh nói đã làm thủ tục xong xuôi, chuẩn bị khởi hành.

Trước lúc vào cửa lên máy bay, anh tiến lại phía tôi, chăm chú nhìn vòng bụng đã hơi nhô lên một chút của tôi một lượt, sau đó chậm rãi lên tiếng

– Anh sẽ sắp xếp về sớm đưa em đi siêu âm.

– Không sao đâu, em tự đi được mà.

Phong không nói thêm gì, lặng lẽ vươn tay đến ôm lấy tôi, tôi còn cảm nhận được môi anh hôn lên tóc mình

– Chờ anh.

Tim tôi muốn vọt ra khỏi l*иg ngực. Sao tôi lại có cảm giác như anh yêu tôi thế này? Có phải không? Là anh yêu tôi hay là đang lo lắng cho mẹ con tôi? Lần đầu tiên trong đầu tôi xuất hiện cùng lúc hai ý nghĩ, một nửa tin anh yêu tôi, một nửa lại cho rằng anh chỉ đang làm tròn trách nhiệm.

Tôi không muốn xa anh, dù chỉ là một giây một phút. Trước đây tôi có thể mạnh mẽ chịu đựng, bây giờ đã có con, hai người nhớ chắc chắn phải da diết hơn một người rồi.

– Mau trở về với em.

Lần đầu tiên tôi cho phép mình thành thật trước mặt anh, tôi muốn anh trở về thì sẽ nói anh trở về. 9 năm trước, cũng ở khoảng sân bay này, tôi chỉ im lặng chờ đợi, im lặng nhìn anh ra đi. Trước đây mặc dù tôi không muốn anh đi nhưng chưa từng giữ anh lại, bản thân cứ cho rằng mình chỉ cần đứng đằng sau để nhìn về phía anh là đủ. Bây giờ thì không, tôi không muốn ép mình phải cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh nữa.

Phong nghe thấy tôi nói như vậy, dường như không tin vào tai mình, anh buông tôi ra rồi nắm lấy hai vai của tôi, hỏi rất lớn

– Em nói gì?

– Trở về với em.

Dứt lời, tôi lại thấy anh mạnh mẽ ôm chặt lấy mình. Tình yêu tôi chờ đợi suốt mười sáu năm sao hôm nay lại gần đến thế, tưởng như chỉ cần giơ tay là với tới được. Cảm giác như được quay trở về năm 18 tuổi, chúng tôi sẽ không vì bất cứ chuyện gì, bất cứ ai mà chia xa nữa.

Có một điều tôi không hề biết rằng, cái ôm ấy lại là cái ôm cuối cùng giữa chúng tôi, niềm hạnh phúc mới vừa nhen nhóm rút cục cũng không thể bùng cháy nổi.

Suy cho cùng thì tình yêu của tôi và anh mãi mãi là thứ cách xa tầm với, đi suốt một vòng rồi mà vẫn phải chia ly!!!

---------