Editor: Mẹ Bầu
Người chung quanh đều đang lo lắng chạy tới chạy lui, còn có một người phụ nữ quỳ xuống trên mặt đất lớn tiếng khóc rống. Lộ Vân Phàm có chút mờ mịt. Anh cúi đầu nhìn chiếc đùi bản thân mình. Anh đã phải xẻ ống quần bên phải rất dài, lúc này vẫn có thể che khuất phần còn lại của chân phải đã bị cụt, nhưng mà bộ dạng đứng thẳng bằng một chân như vậy vẫn là thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Có người đi đến bên cạnh hỏi thăm anh: "Anh có làm sao không?"
"Tôi không sao." Trên mặt Lộ Vân Phàm có bị trầy da, áo sơ mi sớm đã bị rách. Trên cánh tay, chỗ xương sườn đều rướm máu, chân trái phỏng chừng do bị hành lý chèn ép cho nên cũng có chút vấn đề. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Anh đứng một lúc như vậy có thể cảm thấy bị đau.
"Trước anh đi đến bên cạnh chờ một chút đi, một lát nữa sẽ có xe đưa mọi người đi bệnh viện." Người nọ rất nhiệt tâm, nâng đỡ cho Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm có chút bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn ôm lấy cổ của người nọ, chân trái nhảy theo anh đi đến địa phương an toàn.
Anh đứng không vững, trực tiếp ngồi xuống trên đất, nhìn không đếm được người từ bốn phương tám hướng được đưa tới đây. Xung quanh trên mặt đất có mấy khoang xe lửa đang triển khai cứu viện.
Đã có di thể của người gặp nạn được mang ra. Lộ Vân Phàm từ xa xa nhìn lại, thấy có người ở bên cạnh bọn họ khóc lóc, có người còn cởϊ áσ ra phủ ở trên mặt bọn họ.
Anh lẳng lặng nhìn, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn đột nhiên nghĩ đến, sáu năm trước, lúc anh bị mắc kẹt ở trong xe mất đi ý thức, An Hồng chỉ có một mình, cô đã đối mặt với hết thảy những cảnh này như thế nào?
Cảnh tượng ngày hôm ấy, có phải không phải cũng như ngày hôm nay hay không? Cũng chìm trong hỗn loạn, tuyệt vọng, thê lương.
An Hồng biết được tin tức này, đã là 9 giờ rưỡi buổi tối. Cô luôn luôn không nhận được điện thoại của Lộ Vân Phàm. Cô gọi lại thì chỉ thấy tắt máy.
Cô cảm thấy rất kỳ quái, gọi điện thoại cho anh hết lần này đến lần khác. Sau đó cô nghĩ lên mạng để tra một chút thời gian biểu của tàu chạy, mới nhìn thấy tin tức QQ bắn ra tin tức tức thời.
Nhìn đến tin tức này, @MeBau*
TruyenHD@ trong nháy mắt, tim An Hồng trực tiếp rơi vào trong hầm băng.
Cô căn bản không hề nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng thay đổi quần áo, cầm cái túi lên, cầm điện thoại di động, chìa khóa xe liền chạy ra khỏi cửa.
An Hồng biết số hiệu đoàn tàu mà Lộ Vân Phàm đã ngồi, nhưng mà cô không biết số buồng xe của anh ngồi là bao nhiêu. Nhưng mà anh đã tắt điện thoại! An Hồng lập tức liền quyết định, sẽ đi Ôn Châu để tìm anh.
Cô lái xe chạy như bão táp ở trên đường cao tốc, không có thời gian để gọi điện thoại cho anh nữa. Cô biết nếu như Lộ Vân Phàm không có việc gì, nhất định anh sẽ gọi điện thoại cho cô.
Đoạn đường từ Hạ Môn đến Ôn Châu dài hơn 560 km, lái xe cần hơn 6 giờ đồng hồ. An Hồng hết sức chăm chú, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on cho xe chạy ở đoạn khúc quanh ngọn núi.
Ở trên đường cao tốc, xe chạy đến 120 mã lực, 130 mã lực. Cái gì mà siêu tốc, cái gì mà vi phạm luật lệ, cũng để cho nó đi gặp quỷ đi thôi!
Cô hận không thể mọc thêm cánh dài ra, bỗng chốc liền bay tới đó, đi tìm đến người đàn ông của mình.
Cô thì thầm ở trong lòng: Lộ Vân Phàm, anh nhất định không được xảy ra việc gì, nhất định không được xảy ra việc gì, nhất định không được xảy ra việc gì!
Mọi chuyện đều tốt đẹp lên như vậy! Anh làm sao có thể xảy ra việc gì chứ!
Nhưng mà, nếu anh không xảy ra việc gì, vì sao lại không gọi điện thoại cho cô! Vì sao chứ!
Điện thoại di động đột nhiên vang lên. Trong lòng An Hồng dội lên một trận kinh hoàng. Tay trái của cô nắm lấy tay lái, tay phải bắt máy điện thoại: "Lộ Vân Phàm!"
Trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của một người khác: "Là tôi, Hứa Lạc Phong."
Trái tim An Hồng rơi thẳng xuống dưới. Cô thoáng nghĩ, chẳng lẽ người đàn ông của mình. . .
Giọng nói của Hứa Lạc Phong cũng rất sốt ruột: "An Hồng, cô không ở cùng với Lộ Vân Phàm sao?"
"Không có, tôi đã xem tin tức! Anh ấy đang ngồi trên tàu số D301!"
"Ừ! Tiểu Cao vừa nhìn tin tức, gọi điện thoại cho tôi, tôi mới biết được. Bây giờ cô đang ở nơi nào?"
"Tôi đang lái xe đi Ôn Châu."
"Hiện tại tôi cũng đang xuất phát đi cùng với Tiểu Cao, chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi đó nhé."
"Được!"
"Cha của Lộ Vân Phàm vẫn còn chưa biết chuyện này. . ." Hứa Lạc Phong có chút thất lạc một chút, "Hi vọng cậu ta sẽ không có việc gì."
An Hồng hét to lên: "Anh ấy nhất định sẽ không có việc gì!"
"Giữ liên lạc nhé." Hứa Lạc Phong vừa định gác điện thoại, đột nhiên lại nói, "An Hồng!"
"Hả?"
Ngữ khí của anh thật thành khẩn: "Nhớ lái xe cẩn thận đấy! Cô ngàn vạn không được gặp chuyện không may."
"Tôi biết rồi."
Cúp điện thoại xong, An Hồng hung hăng vỗ vỗ lên mặt mình, phát động tinh thần lên đến 120%, chuyên chú nhìn về phía trước.
Cô chạy vượt qua hết chiếc xe này lại đến chiếc xe khác. Cô biết mình đang ở cách anh càng ngày càng gần.
An Hồng chỉ dùng năm giờ đã chạy đến Ôn Châu. Lúc này cũng đã gần đến ba giờ sáng. Cô gọi điện thoại đến số 110, nói mình là người nhà của hành khách ngồi trên đoàn tàu số D301, hỏi người bị thương của đoàn tàu được đưa đến bệnh viện nào.
Thành phố J cách Ôn Châu tương đối gần. Hứa Lạc Phong và Tiểu Cao cũng đã đuổi tới nơi. An Hồng gọi điện thoại cho bọn họ. Ba người quyết định chia ra ba đường đi đến ba bệnh viện đã nhận điều trị cho người bị thương để tìm kiếm Lộ Vân Phàm.
An Hồng đi đến bệnh viện nhân dân số 3 của thành phố Ôn Châu. Cô hỏi đường đi đến đó. Khi còn cách bệnh viện chừng 3 km, thì xe của cô bị hết xăng.
Cô phát ngây người ra, một giây sau, cô rút chìa khóa xe ra, cầm túi lên đi xuống xe.
Mặc kệ cho xe đứng ở trên đường cái lớn, An Hồng một đường chạy như điên, mới chạy 3, 4 trăm mét, chân của cô liền khuỵu một cái, cả người cũng ngã nhào xuống trên mặt đất. Mắt cá chân phải của An Hồng đau nhức, váy cũng bị mài rách, nhưng cô không chút lưỡng lự, cởi luôn đôi giày cao gót trên chân ném vào ven đường, để chân trần trụi cứ thế chạy.
Đêm nay ở thành phố Ôn Châu, thật đặc biệt. Gần như tất cả mọi người đều đã biết sự cố hai đoàn tàu hỏa bị va chạm kia. Tuy đã là rạng sáng, nhưng xe cộ đi lại ở trên đường lại cực kỳ nhiều, người đi trên đường cũng không ít.
Càng đến gần với bệnh viện số 3 của thành phố, càng có rất nhiều người nhìn vào một cô gái trên thân mặc áo đầm màu tím với tóc dài, chạy trên đường đến mồ hôi đầy đầu. Cô gái chạy chân trần, chiếc túi cầm trong tay, giống như một vận động viên hai cánh tay đánh liên tục, sải bước chân dài liên tiếp, chạy nhanh như bay trên đường…
Rạng sáng. Nơi bệnh viện đèn đuốc sáng trưng, có rất nhiều xe ngừng đỗ lại, còn có thật nhiều người đến làm nhiệm vụ hỗ trợ. Phóng viên tin tức truyền thông cũng tới đây không ít, dừng xe đứng phỏng vấn ở ngay cửa bệnh viện. Có phóng viên cầm microphone đang phỏng vấn. An Hồng hoàn toàn không nhìn vào bọn họ. Cô chính là giống như một trận lốc xoáy vậy, cứ xông ào vào cửa chính của bệnh viện, chạy thẳng đến đại sảnh cấp cứu đang lóe đèn đỏ.
Lộ Vân Phàm đang ngồi ở trong góc nghỉ ngơi. Chỗ trầy da của anh đã được xử lý đơn giản, những nơi có chút sướt da đã được quấn quấn băng vải. Anh rất mệt, muốn gọi điện thoại cho An Hồng, nhưng mà trong bệnh viện cảnh tượng rất vội vàng. Gần như tất cả bác sĩ y tá đều tới để tăng ca, cấp cứu điều trị liên tục không ngừng cho người bị thương được đưa tới. Lộ Vân Phàm biết mình lúc này không thể làm phiền thêm cho bọn họ.
Chiếc chân giả của anh đã để lại ở trong buồng tàu hỏa, lúc này anh chỉ còn chân trái, có đi lại cũng không tiện. Anh đã nghĩ ngợi ngồi đây chờ đến khi hừng đông rồi sẽ tiếp tục tính toán.
Anh hi vọng An Hồng vẫn còn chưa biết chuyện này. Anh không muốn làm cho cô phải lo lắng.