Editor: Mẹ Bầu
Tháng Bảy ở thành phố J, là thời khắc nóng nhất trong một năm, mà vài ngày nay, lại là vài ngày nóng nhất trong Tháng Bảy.
Lộ Vân Phàm cùng Thạch Nghị đi ra khỏi quán bar, cảm thụ sự oi bức trong không khí đến mức làm người ta hít thở không thông. Không đầy một khắc, trên trán của bọn họ đã thấm ra đầy mồ hôi.
Thạch Nghị lái xe cho xe dừng lại ở cửa quán bar, Lộ Vân Phàm không chút lo lắng, trực tiếp liền lên xe.
Xe lái mười mấy phút đồng hồ đã đến mục đích, @MeBau*
TruyenHD@ Lộ Vân Phàm xuống xe vừa nhìn thấy, mày rậm nhíu lại.
Đây là một khu thể thao ngoài trời, có mấy sân bóng rổ
nằm bên cạnh đường, đang sáng đèn.
Đã hơn 10 giờ tối, trên ba sân bóng rổ xếp thẳng thành một hàng, người chơi bóng đã không còn nhiều lắm, hai sân bỏ không, trên sân còn lại cũng chỉ có một nhóm thanh niên đang thu thập lại một ít giày, ba lô của mình.
Lộ Vân Phàm quay đầu lại nhìn Thạch Nghị, chỉ thấy tay anh ta đang ném một quả bóng rổ xuống, miệng cười hì hì đi tới.
Hai tay Lộ Vân Phàm cắm vào trong túi quần, cũng không nói chuyện. Thạch Nghị đi đến trước mặt anh, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn cúi người giang rộng ra chân nhanh chóng đập quả bóng xuống đất mấy cái, cuối cùng lại chộp bóng vào trong tay, cổ tay liền xoay chuyển một cái, quả bóng rổ quay vòng vòng ở ngay tại đầu ngón tay của anh ta.
Lộ Vân Phàm vẫn cười nhìn anh ta như trước.
Anh đã uống đến ba ly rượu tây, lúc này hơi rượu bắt đầu mạnh mẽ nổi lên một ít. Gò má anh ửng hồng, ánh mắt cũng đã mê ly một ít.
Thạch Nghị vòng vo quả bóng một lát, hất cằm hướng về phía sân bóng trống, gật gật đầu một chút: "So tài chứ?"
Lộ Vân Phàm quay đầu lại nhìn thoáng qua sang bóng, lại nhìn về phía Thạch Nghị. Thạch Nghị cười đến thật xán lạn, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn tựa hồ hoàn toàn không lo lắng Lộ Vân Phàm liệu có thể đáp ứng hay không, tự bản thân mình đã cầm bóng đi thẳng về phía trước.
Lộ Vân Phàm kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của anh ta.
Nơi này là sân bóng rổ mở ra miễn phí đối với người bên ngoài, ánh sáng chiếu cũng không được tốt lắm. Thạch Nghị mặc áo T-shirt ngắn tay, quần hưu nhàn chín phần, chân trần đi đôi giầy cứng. Anh thuần thục cầm bóng, mấy cột đèn chiếu vào ở trên người anh, vẽ ra trên nền đất xi măng thành những cái bóng thon dài tỏa ra nhiều phương hướng khác nhau.
Thạch Nghị đã đứng ở dưới cái kệ giỏ bóng. Anh ngẩng đầu nhìn, thân mình hơi ngồi xuống, nhẹ nhàng ném quả bóng đi, tư thế vừa linh hoạt lại vừa đúng tiêu chuẩn. Quả bóng da lượn theo một đường vòng cung duyên dáng trong không trung, sau đó rơi vào trong lưới.
"Yeah!" Anh ta bắt được quả bóng, nhìn trở lại Lộ Vân Phàm, vừa đập quả bóng vừa kêu gào, "Đến đây đi, một chọi một, thật lâu rồi không chơi."
Bộ dạng của Thạch Nghị rất chân thành. Lộ Vân Phàm biết, mình không thể cự tuyệt.
Anh kéo áo vạt áo sơ mi từ trong quần tây ra ngoài, hai tay nắm giữ lấy nhau, xoay vặn cổ tay, từng bước một đi về phía trong sân.
Thạch Nghị càng cười đến vui vẻ hơn rồi.
Anh ta tiếp tục dẫn bóng, khi Lộ Vân Phàm đi đến trước mặt anh cách ba thước, đột nhiên anh ta ném quả bóng về phía Lộ Vân Phàm.
Lộ Vân Phàm bắt được quả bóng, hơi hơi xoay người thả lỏng, cúi người xuống, thuần thục đập quả bóng.
Đầu của anh không cúi thấp quá, một đôi mắt chặt chẽ nhìn chăm chú vào Thạch Nghị.
Trận bóng rổ trong bóng đêm, giờ này chỉ còn lại hai người đàn ông trẻ tuổi, dáng người thon dài.
Lộ Vân Phàm một bên dẫn bóng, một bên nhìn chằm chằm vào Thạch Nghị. Khóe miệng Thạch Nghị hơi nhếch lên, bổ nhào tới.
Thi đấu bóng rổ một chọi một, chú ý tốc độ cùng lực lượng, luận về lực trên cánh tay, thì hai người đàn ông này sàn sàn như nhau, nhưng dù sao đùi phải của Lộ Vân Phàm là chân giả, dáng đi của anh bây giờ không phải là quá mức dị thường, dưới loại tình huống đối kháng cao này, vẫn không thể nào di động nhanh nhẹn được. Trong khi Thạch Nghị phòng thủ, động tác của anh rõ ràng trở nên cứng ngắc hơn rất nhiều. Thạch Nghị cũng không phải là phòng thủ rất vững chãi, nhưng Lộ Vân Phàm vẫn rất khó dẫn bóng đột phá.
Mặc kệ anh đi về phía trái hay là phía phải, Thạch Nghị giương đôi tay tựa như một bức tường, dường như chắn ngay ở trước mặt anh.
Trong lòng Lộ Vân Phàm vẫn không vội vàng xao động, chính là để cho trọng tâm thân thể thả lỏng xuống thấp, chuyên chú khống chế trái bóng.
Ít nhất, không thể để cho Thạch Nghị cướp được bóng đi.
Hai người giằng co trong chốc lát, Lộ Vân Phàm thấy rất khó để đột phá tới dưới rổ bóng, đột nhiên làm một động tác giả. Thạch Nghị hơi có chút chần chờ, Lộ Vân Phàm đã lui về phía sau một bước nhỏ, đứng thẳng người, nhìn vòng rổ nheo lại mắt, cổ tay dùng sức, quăng quả bóng tới.
Trong mắt Thạch Nghị lóe lên một tia sáng, anh bật nhảy lên thật cao, dùng một lực chụp thật mạnh, "bộp" một tiếng, liền nhanh chóng đánh rơi quả bóng xuống.
Lộ Vân Phàm đứng tại chỗ chưa di chuyển. Thạch Nghị nhặt lấy quả bóng trở về, mang theo nụ cười có chút vô lại nhìn anh, nói: "Đến lượt tôi rồi."
Lộ Vân Phàm quay đầu nhìn anh ta, chỉ cảm giác tim mình đập rất nhanh, lòng bàn tay cũng đều ướt mồ hôi, cả người nhiệt huyết sôi trào. Anh bắt đầu tháo cúc áo trên áo sơ mi của bản thân ra, một chiếc lại một chiếc, sau khi tháo hết toàn bộ cúc áo ra, anh một phát vứt chiếc áo sơ mi sang một bên, để lộ ra thân hình trắng nõn cân xứng với cơ bắp khít khao trên người.
Trong khoảng thời gian này áp lực trên người anh rất lớn, giờ phút này đối mặt với Thạch Nghị, thế nhưng anh lại cảm nhận được một loại cảm xúc kích động muốn phóng thích.
Thời tiết rất nóng, lại không ức chế được kỳ phùng địch thủ, khiến tâm tình anh thực kích động.
Lộ Vân Phàm mở rộng hai tay hơi cúi người xuống, di động hai chân, ánh mắt sáng ngời có thần, giống như một người thợ săn đang đợi con mồi của anh.
Nụ cười xao động trên mặt Thạch Nghị. Anh ta cầm bóng đứng tại chỗ, thân hình vừa di động, anh ta tựa như tia chớp xông về hướng trước mặt Lộ Vân Phàm.
Lộ Vân Phàm tập trung tinh thần, dù sao anh cũng là người thân cao tay dài, ở trên phương diện phòng thủ thì vẫn có thể chống đỡ được một trận.
Thạch Nghị cũng rất quang minh lỗi lạc, sẽ không tấn công uy hϊếp Lộ Vân Phàm, chỉ đối kháng rất chính thống cùng anh, hoàn toàn chú ý đến lực lượng và kỹ thuật.