Chương 10: Vỏ xe dự phòng cao cấp

Một sự trầm mặc lan tràn.

Cuối cùng, Bạch Vô Thường lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Ah...... Lộ tổng, khảo sát đối với công ty chúng tôi trước tháng 3 có thể sẽ kết thúc chứ?

"Cũng không hẳn"

"Tại sao lại như vậy? Là chúng tôi chuẩn bị không tốt sao?"

"Không phải."

"Lộ tổng, tôi xin phép nói thẳng, thời gian khảo sát kéo dài càng lâu đối với cả hai bên đều không có lợi, tôi tin rằng một người bận rộn như anh cũng biết thời gian vốn rất quý giá, tại sao lại cần đến 1 tháng để làm công việc vốn chỉ mất 3 ngày là xong?"

Lộ Vân Phàm nhìn cô với ánh mắt sâu xa: " Quản lý An, có phải cô nghĩ chúng tôi là đang ăn không ngồi rồi ở đây?"

"Không, không, không, tôi đương nhiên không có ý đó......"

"Nếu như tôi nói rằng, vừa qua tôi rất bận, không có thời gian nghỉ ngơi. Lần này tới thành phố T, liền rất thích phong cảnh xinh đẹp ở đây, muốn nhân việc khảo sát để ở lại một thời gian, cô thấy sao?"

An Hồng lập tức câm nín.

Anh lại nói tiếp: "Hơn nữa, dù đây là lần đầu tiên tôi tới thành phố này, nhưng có người bạn đã lâu không gặp ở đây, tôi vẫn luôn nhớ đến".

An Hồng tiếp tục trầm mặc.

Lộ Vân Phàm đột nhiên hỏi: "Quản lý An, mấy năm này, cô vẫn hay trở lại thành phố J sao?"

An Hồng vừa đi vừa cúi đầu nói: "Vâng."

"Là lúc năm mới sao?"

"Không, là tết Thanh Minh."

"Thanh Minh?" Anh dừng một chút.

An Hồng cười yếu ớt: "Đúng vậy, tôi về thăm cha mẹ và bà ngoại."

Lộ Vân Phàm đột nhiên dừng lại, An Hồng mới phát hiện bọn họ đã đi tới cuối đường dành riêng cho người đi bộ,

phía trước là hồ Lục Thụ, hồ nước nổi tiếng của thành phố T. Xung quanh hồ, đèn neon được thắp sáng, phản chiếu xuống nước khiến mặt hồ như được phủ một tầng ánh sáng lung linh.

An Hồng đi lên trước 2 bước, quay đầu nhìn Lộ Vân Phàm, thấy anh khẽ nhăn mặt, cặp mắt ẩn chứa ưu thương, đôi môi mỏng mím chặt lại. Dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt của anh trở nên tái nhợt khác thường, An Hồng vội vàng kéo tay anh, hỏi: "Anh không sao chứ?"

Anh nhắm hai mắt, lúc mở ra đã thấy bình thường trở lại, nhìn đôi tay An Hồng đang nắm lấy tay mình, có chút sững sờ. An Hồng liền buông ra:"Thật xin lỗi "

"Không sao." Anh đi về phía băng ghế bên đường, ngồi xuống rồi nhấc điện thoại lên gọi.

Sau khi cúp máy, anh nói: "Xin lỗi cô, tôi cảm thấy hơi mệt. Tiểu Cao sẽ lái xe đến đây đón chúng ta"

An Hồng đứng im lặng.

Lộ Vân Phàm ngẩng đầu nhìn cô: "Quản lý An, cô ngồi một lát đi, Tiểu Cao nói đây là đường một chiều, phải đi đường vòng mới đến được, có lẽ sẽ mất 15 phút"

An Hồng không thể làm gì khác hơn là đi tới,

ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô lặng lẽ quan sát, thật ra thì năm ngày qua, dù không tiếp xúc nhiều nhưng cô cũng đã nhiều lần để ý đến anh.

Có lúc thì xuyên qua cánh cửa chớp của phòng làm việc, nhìn anh đi từ từ đến khu vực hút thuốc; đôi khi cô làm bộ ra ngoài rót nước, lại thấy anh cùng Tân Duy vừa đi vừa nói chuyện; lúc rửa mặt ở phòng vệ sinh, lặng lẽ nhìn qua kính, thấy anh cong lưng rửa tay một cách ưu nhã. Cô cứ lén lén lút lút, cảm giác mình không khác gì một cô gái nhỏ háo sắc. An Hồng biết, trong lòng mình, một cảm xúc không rõ đang dần dần thay đổi.

Không khí có chút lạnh.

Lộ Vân Phàm nhìn về phía trước, sườn mặt trầm tĩnh đẹp mắt, sống mũi cao thẳng, gương mặt thon gầy, môi mím chặt, chiếc cằm quật cường, còn có đôi mắt thâm trầm. Tươi mát giống như một bức tranh hoàn mỹ.

Anh đốt một điếu thuốc, kẹp ở trong tay từ từ hút. An Hồng nhìn anh nhẹ nhàng phun ra một vòng khói, cơn nghiện thuốc lá cũng có chút dâng trào, nhưng mà trong cái không khí như vậy, cô thế nào cũng không thể nói với anh, Lộ tổng, cho mượn hộp quẹt.

Anh đột nhiên quay đầu nhìn cô, ánh mắt như từ trường hấp dẫn làm tim An Hồng đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, nhất thời trên mặt nổi lên hai luồng đỏ ửng. Lúc này, quản lý An 28 tuổi lại luống cuống như một cô gái trẻ vậy. Nếu nhân viên của cô mà thấy, khéo rụng cả khớp hàm.

Khoảng cách giữa khuôn mặt 2 người rất gần, trên người anh thoang thoảng mùi thuốc lá, ưu tư lại lạnh lùng.

An Hồng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, đầu kêu bùm bùm.

Lộ Vân Phàm chợt cười một tiếng, hỏi: "quản lý An lúc nào thì kết hôn?"

An Hồng lập tức choàng tỉnh, sửng sốt sau vài giây nói: "Có lẽ là mùa thu."

"A ——" anh thốt lên tỏ ra đã hiểu,

"Đến lúc đó, gửi thiệp cho tôi, tôi sẽ tới uống rượu mừng".

"Ha ha ha ha, Lộ tổng thật biết nói đùa."

"Tôi đang rất nghiêm túc."

An Hồng ngậm miệng, không khí có chút quỷ dị.

Lộ Vân Phàm đưa An Hồng đến dưới lầu một của khu nhà, An Hồng ở tại một khu chung cư đã cũ, gồm 7 tầng. Nhà cô trên tầng 6. An Hồng ngẩng đầu nhìn lên nhà rồi lại cúi đầu nhìn chân Lộ Vân Phàm, cảm thấy dù sao cũng không có lý do gì để mời anh lên nhà uống ly trà.

Lộ Vân Phàm nói: "Cám ơn quản lý An đã đi dạo phố cùng tôi ngày hôm nay. Cô sớm nghỉ ngơi một chút, hẹn gặp lại"

Sau đó liền xoay người lên xe, đầu cũng không quay lại, chỉ còn mình An Hồng đứng ngẩn người ở đó.

Cho đến khi màu đen của chiếc xe biến khỏi tầm mắt, cô nhanh chóng móc bao thuốc, tay run run rút ra một điếu và châm lửa rồi hung hăng hít một hơi, tâm trạng mới dần dần ổn định.

Buổi sáng thứ bảy, An Hồng vừa tỉnh lại sau khi say rượu. Lúc đánh răng thì nhận được điện thoại của Lưu Diễm rủ đi uống trà chiều và mua sắm. An Hồng nghĩ một lúc, hôm nay cô cũng không có hẹn với Triệu Đức Sinh nên đồng ý.

Từ lúc 22 tuổi, An Hồng đã đến Phong Nguyên làm việc. Còn có Lưu Diễm, là bạn học cùng trường, lại tốt nghiệp cùng khóa, nhưng nhỏ hơn An Hồng 1 tuổi.

Mới vừa vào làm, An Hồng vốn trầm mặc ít nói làm người khác cũng không dám tiếp xúc, mà Lưu Diễm thì ngược lại, rất hoạt bát. Kỳ diệu là hai người lại rất thân thiết. Lưu Diễm vốn là người ngoại tỉnh, sau khi tốt nghiệp dọn đến ở cùng bạn trai thời đại học, cũng là chồng hiện tại. Khi chồng cô chuyển tới thành phố T thì cô cũng vào Phong Nguyên làm việc. Được 3 năm thì mang thai, cô liền nghỉ ở nhà làm nội trợ nhưng vẫn cùng An Hồng giữ quan hệ thân thiết.

Ở thành phố T, An Hồng chỉ có duy nhất 1 người bạn gái tốt, mà Lưu Diễm cũng là như vậy.

An Hồng cùng với Lưu Diễm càn quét ở bách hóa một hồi lâu thì tiếng điện thoại vang lên, là Triệu Đức Sinh gọi đến.

"Ngày hôm qua em về nhà vẫn chưa gọi điện lại cho anh" Giọng nói quan tâm pha chút chất vấn

"A, thật xin lỗi, hôm qua em đã uống hơi nhiều, về nhà tắm xong liền đi ngủ." An Hồng tự biết đuối lý, thật ra thì, buổi tối ngày hôm trước, khi đối mặt với Lộ Vân Phàm thì cô đã hoàn toàn quên mất Triệu Đức Sinh.

"Sau này không nên uống nhiều như vậy, dù sao em cũng là phụ nữ, sẽ rất nguy hiểm"

"Em hiểu rồi mà..., quên không nói với anh, em đang đi mua sắm cùng Lưu Diễm"

"Ngày mai cùng đi ăn trưa, anh sẽ đợi em ở dưới nhà lúc 12h"

"Vâng."

Cúp điện thoại, nhìn lại Lưu Diễm đang ranh mãnh cười.

"Ai ô ô, Triệu Đức sinh LOV¬ING CALL à?"

"Thần kinh." An Hồng tức giận.

"Bạn học tiểu An Hồng à, đây không phải là mình nói đâu nhé, người như Triệu Đức Sinh, muốn tài có tài, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tiền có tiền, muốn nhà có nhà, là một người đàn ông tốt, cậu phải biết nắm chặt vào. Chồng mình nói rồi, Triệu Đức Sinh ở trong công ty rất được hoan nghênh, năm nay có mấy cô bé thực tập sinh vừa tới, đều bám không buông. Nhưng anh ấy nói thật thích cậu và muốn tiến đến hôn nhân với người đáng tin như cậu"

An Hồng vội vàng gật đầu: "Mình hiểu rõ, hiểu rõ, không phải là mình và anh ấy hẹn hò là vì tính đến chuyện hôn nhân hay sao?"

"Nói vậy còn nghe được." Lưu Diễm xách theo túi lớn túi nhỏ một lúc liền cảm thấy mệt mỏi: "Aiii, đi đến quán cà phê trước mặt ngồi một chút đi, chân mình đi không nổi nữa rồi"

Hai người ngồi tán gẫu ở quán cà phê, căn bản là Lưu Diễm nói, An Hồng nghe, lúc Lưu Diễm kể đến bộ dáng con trai mình mập mạp cỡ nào thì An Hồng nhịn cười không nổi.

Điện thoại lại vang lên, An Hồng nhấc máy, nhìn thấy một số máy lạ.

"Alo, xin chào."

Đầu bên kia trầm mặc 2 giây, sau đó vang lên giọng nam trầm thấp dễ nghe: "Xin chào quản lý An, là tôi".

"Lộ tổng?" An Hồng cảm thấy giật mình.

"Tôi muốn hỏi, xế chiều ngày hôm nay, quản lý An có thời gian rảnh hay không. Tôi không nghĩ sẽ ở lại thành phố T lâu như vậy nên không mang theo nhiều quần áo. Mà nơi này tôi cũng không quá quen thuộc. Muốn nhờ quản lý An đi cùng, tư vấn cho tôi mua mấy bộ quần áo."

An Hồng cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không thể từ chối, đành phải nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng đang ở quán cà phê tầng 3 khu trung tâm thương mại Ngân Thái".

"Được, vậy 15 phút sau tôi sẽ đến nơi." Nói xong lập tức cúp máy.

Lưu Diễm thấy sắc mặt An Hồng khó coi nên hỏi: "Là ai vậy? Cậu phải đi sao?"

"Là một khách hàng của công ty...... muốn mình đưa đi mua quần áo."

"À? Nam hay nữ vậy?"

"Nam......."

"Tiểu An Hồng mình nói cậu nghe, nếu cậu dám làm chuyện có lỗi với Triệu Đức Sinh thì mình sẽ mách với anh ấy đó! Khách hàng kiểu gì mà biếи ŧɦái như vậy, lại nhờ một cô gái độc thân cùng đi mua quần áo. Không phải gã ta đang muốn tìm vợ bé chứ. Có phải là 1 lão già xấu xí, cho rằng mình có chút tiền thì vênh váo hay không?" Cô trợn tròn đôi mắt, nói với vẻ mặt khoa trương.

"Này cũng...... Không phải, anh ta, dáng người cũng rất được." An Hồng chột dạ.

"Hả?" Lưu Diễm cảm thấy thật hứng thú: "Để mình nhìn xem, có nhiều vỏ xe dự phòng cũng tốt."

Lộ Vân Phàm xuất hiện tại quán cà phê rất đúng giờ, mặc tây trang màu đen, áo sơ mi xanh đen, không đeo cà vạt. Anh đi tới trước mặt An Hồng và Lưu Diễm, lúc này miệng Lưu Diễm đã há ra thành hình chữ O.

Trước mặt Lưu Diễm đang rớt nước miếng, An Hồng giới thiệu: "Đây là Lưu Diễm, bạn của tôi. Còn vị này là khách hàng của công ty mình, Lộ tổng."

"Ôi trời, xin chào Lộ tổng. Dáng người cũng thật tốt. Tiểu An Hồng, Đậu Đậu nhà mình giờ này chắc cũng dậy rồi, nếu không thấy sẽ ăn vạ, mình đi trước nha. 2 người cứ từ từ trò chuyện và mua sắm."

Sau đó trực tiếp cầm lên túi lớn túi nhỏ quay đầu đi thẳng.

5 phút sau, An Hồng nhận được tin nhắn của Lưu Diễm.

"Cực phẩm aaa!!!! Chỉ là chân có chút vấn đề, cậu hãy cưa đổ anh ấy đi, yên tâm là anh ấy không thể thoát khỏi tay cậu được. Cho dù làm vợ bé cũng là có lời nha!!"

An Hồng hết chỗ nói.

Lộ Vân Phàm mua vài chiếc áo khoác màu đen đắt tiền. Lúc anh thử đồ, An Hồng nhìn thấy đều há hốc miệng. Cho dù là áo len, áo khoác hay là tây trang, anh mặc lên đều đẹp mắt, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, nhìn giống như minh tinh.

Sau đó anh lại mua vài cái áo sơ mi cùng mấy cái quần. Lúc mua quần đều không thử.

An Hồng nhắc nhở: "Anh mua quần nên thử một chút đi, nếu như không vừa còn có thể đổi số."

Anh nghiêm mặt nói: "Tôi biết rồi."

An Hồng cúi đầu nhìn chân anh, nhớ tới bộ dáng lúc lên xuống xe, đột nhiên hiểu ra.

Lúc đi ngang qua một quầy hàng chuyên doanh, An Hồng nhìn thấy một cái áo len nam liền mũ hở cổ màu xanh dương, được làm từ chất liệu rất tốt, có vẻ vô cùng thoải mái ấm áp. Cô liền chăm chú nhìn một hồi, Lộ Vân Phàm theo ánh mắt cô cũng trông thấy. Anh rất tự nhiên kéo tay An Hồng đi vào, dáng đi cuả cô lập tức cứng ngắc, trong lòng rối bời.

Cũng may lúc đi vào bên trong cửa hàng, anh cũng buông tay cô ra. Vì dáng người Lộ Vân Phàm cao, vai rộng, anh kêu nhân viên bán hàng mang đến một cái size XL, sau đó cởϊ áσ vest đưa An Hồng rồi xỏ áo len vào.

Mặc dù anh mặc áo sơ mi xanh đen bên trong nhưng khi kéo khóa lên, trong nháy mắt phong cách của anh đã thay đổi hẳn.

Nếu như nói, với âu phục màu đen, Lộ Vân Phàm nhìn có vẻ thành thục, nội liễm, anh tuấn đoan trang, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể dùng thanh thuần đáng yêu để hình dung.

Anh khẽ mỉm cười, áo len mềm mại làm tôn lên khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt ôn hòa rạng rỡ, vừa trẻ trung lại pha chút ngây ngô

Anh xỏ tay vào túi, từ từ xoay nửa vòng hỏi An Hồng: "Có phải hay không còn có thể giả làm học sinh cấp 3?"

An Hồng đột nhiên nhớ đến tiểu Cầm cùng Allan "22, 33" lý luận, nhìn lại một chút người trước mặt này, không nhịn được bật cười.

Sau khi mua xong quần áo và thanh toán tiền, Lộ Vân Phàm gọi điện thoại cho Tiểu Cao mang hóa đơn đến mấy quầy chuyên doanh lấy đồ, sau đó anh nói với An Hồng: "Cám ơn cô đã đi mua quần áo cùng tôi ngày hôm nay, buổi tối nếu cô không bận, tôi muốn mời cô ăn cơm."

Bị sắc đẹp hấp dẫn, đầu An Hồng nóng lên, vậy mà đồng ý.