Chuyện của Tô Quan và Chu Bắc Thác, Quý Ngộ và bạn cùng lớp của họ cũng biết được ít nhiều.
Anh biết Chu Bắc Thác là một con gián đánh mãi không chết, đau khổ theo đuổi Tô Quan một năm mà không có kết quả.
Anh rất cảm phục Chu Bắc Thác, làm sao cậu ta có thể chịu được cái tính ngang ngược của vị “Đại tiểu thư” này lâu như vậy.
Nếu là anh, anh sẽ không thích một cô gái như thế.
Nếu có thì tên của anh sẽ viết ngược lại.
“Cậu không rõ câu nào?” Tô Quan phá vỡ suy nghĩ của Quý Ngộ, hoàn toàn không để ý đến Chu Bắc Thác đang đứng ở bên cạnh.
“A, câu này. Cậu xem, tôi vẫn không thể đánh giá tính đơn điệu của hàm số này sau khi tôi giải đến chỗ suy ra.” Quý Ngộ lấy lại tinh thần cầm bút chọc vào câu hỏi khoanh tròn trên vở.
“Vậy cậu hãy thử tìm đạo hàm cấp hai, đánh giá tính đơn điệu của đạo hàm cấp một, và xem cậu thể đánh giá bằng điểm mà đạo hàm cấp hai bằng không.”
Chu Bắc Thác đứng bên cạnh vẫn chưa đi, cậu ôm sách luyện tập của mình đứng tại chỗ. Thỉnh thoảng, cậu sẽ nhìn lên chữ rồng bay phượng múa trên vở Quý Ngộ và cứ một lúc thì lại liếc trộm Tô Quan.
Quý Ngộ nhanh chóng tính toán trên giấy nháp, rồi đưa ra kết quả. Anh liếc đáp án để so sánh, không có vấn đề gì.
Không ngờ Tô Quan tính tình có hơi lầm lì, nhưng vẫn rất giỏi giang.
“Tính ra rồi, thông minh như tôi, đã làm ra được đáp án giống cậu. Cảm ơn nhé. Cậu xem, đến bây giờ mọi chuyện đã qua, chúng ta coi như bạn bè đi?”
Lúc Quý Ngộ hỏi ra những lời này cũng giật mình, chính anh cũng không rõ giọng nói và thái độ khúm núm này của mình là thế nào.
Không ai để ý, khi Quý Ngộ nói ra mấy lời đó, lông mày của Chu Bắc Thác đã dính lại với nhau, ánh mắt cậu ta dữ tợn nhìn chằm chằm Quý Ngộ như muốn xuyên qua người anh. Cậu nhớ lại hồi đó Tô Quan thậm chí còn không muốn làm bạn với mình.
Trước khi Tô Quan trả lời và Quý Ngộ có thời gian giải thích, Trần Thúc Phàm, người ngủ bên cạnh anh trong giờ giải lao, vươn vai và nói với giọng lười biếng: “Không, cô ấy là ba của cậu.”
Quý Ngộ: “…”
Chu Bắc Thác : “…”
Tô Quan sửng sốt, sau đó khen ngợi Trần Thúc Phàm: “Tôi đồng ý với tư tưởng này của cậu, tôi rất hài lòng. Trần Thúc Phàm, cậu có thể nói thêm đi.”
Lúc này, Trần Thúc Phàm không ổn lắm, vì cậu bị Quý Ngộ véo vào đùi một cái.
*
Giữa tháng 9, trong lớp còn rất nhiều chuyện vẫn chưa lắng xuống, ví dụ như bầu lớp trưởng và đại biểu các môn, cô chủ nhiệm – Diệp Ly dường như không vội vàng chút nào.
Hôm nay, Diệp Ly gọi Tô Quan đến văn phòng và hỏi: “Năm nay, em có ý định trở thành lớp trưởng không?”
Trước đó, Trình Mộc Hiểu đã đi tìm Diệp Ly, mong cô có thể quan tâm đứa con gái thiếu hiểu biết này của mình.
Tô Quan nghe xong thì biết ngay mẹ cô đã tìm tới giáo viên chủ nhiệm, cô lắc đầu.
“Cô Diệp, em thấy em không đủ khả năng đảm nhận vị trí đó. Lớp trưởng có yêu cầu quá cao đối với năng lực cá nhân của em.”
“Vẫn muốn rèn luyện thêm sao, hay là em làm đại biểu môn tiếng Anh đi? Cô thấy thành tích tiếng Anh của em trước cuối kỳ vẫn có thể tốt hơn đấy.”