Tuy nhiên, lời thì nói như vậy nhưng Tô Quan cả ngày cũng không tìm được cơ hội nào.
Dù gì cũng là trường THPT số 1 Nam Chi, trường cấp ba tốt nhất toàn thành phố Nam Chi.
Cũng như ở thời đại ngày nay không bao giờ chấp nhận những người kém cỏi, ở trường THPT này, người thích nghi được thì sống sót, người xuất sắc mới thuận lợi vượt qua.
Ở đây hầu hết mọi người đều siêng năng, chăm chỉ học tập, dưới sự hối thúc của nền giáo dục để thi cử, ai ai cũng cố gắng tìm kiếm một mảnh đất thuộc về mình.
Thành phố Nam Chi chỉ là một thành phố bình thường, tốc độ phát triển kinh tế bình thường, kém hơn so với tỉnh A.
Nhưng không có ai ở thành phố nhỏ này không muốn ra ngoài ngắm cảnh.
Quý Ngộ cũng không ngoại lệ.
Trong lớp chọn của năm đầu trung học, điểm của anh chỉ ở mức trung bình mà vẫn có thể tồn tại cùng học bá Tô Quan và Chu Bắc Thác, chỉ vì anh được sự phù hộ của thần may mắn trong kỳ thi cuối học kỳ 1 vừa qua.
Sau giờ học, anh im lặng ngồi tại chỗ sửa lại những câu làm sai, hoặc Lý Mặc sẽ gọi anh ra ngoài trò chuyện cùng một đám bạn trong lớp.
Không ai sinh ra đã là thiên tài.
Anh không có bộ não như những nhân vật nam chính trong tiểu thuyết, tất cả những gì anh cần là bình tĩnh và học tập.
Trên chiến trường không có khói thuốc súng nối tiếp nhau, anh không muốn trở thành pháo hôi bị người khác coi thường. (Pháo hôi là nhân vật hi sinh, làm nền cho nhân vật chính)
*
Thời gian trôi qua rất nhanh, một tuần đã qua đi.
Tô Quan và Quý Ngộ đều bận rộn học tập, và cũng không xuất hiện thêm xích mích nào khác vì những hiểu lầm trước kia.
Buổi học cuối cùng là một tiết toán nhàm chán, giáo viên dạy toán này giảng về đạo hàm quả thực rất khó hiểu.
Giờ giải lao, Quý Ngộ nhìn bài tập giáo viên để lại, nhưng phát hiện ra mình không thể giải được.
Anh vỗ Trần Thúc Phàm ở bên cạnh đã gục xuống sau tiết học, chỉ vào câu hỏi mà giáo viên toán đã đánh dấu: “Trần Thúc Phàm, tôi cá là cậu không biết câu hỏi này.”
Giống như anh, Trần Thúc Phàm cũng đội sổ trong lớp trọng điểm. Cho nên hai người vừa gặp mặt đã như bạn cũ, khí thế ngất trời suốt một tuần liền.
Trần Thúc Phàm thậm chí còn không ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng như muốn nói: “Cậu đừng làm phiền tôi.”
Quý Ngộ đành phải quay đầu lại, dùng bút chọc nhẹ vào Tô Quan đang ngồi trước mặt.
“Tô Quan, cậu xem đề này đi.” Vừa nói anh vừa cúi đầu xuống tìm câu hỏi.
Tuy Quý Ngộ cúi đầu, nhưng anh dường như cảm thấy trên đỉnh đầu mình có một luồng ánh sáng lạnh lẽo giống như của ánh mắt quét qua và bầu không khí vô cớ trở nên lạnh đi.
Quý Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng này không phải nhìn về phía mình, mà là nhìn về phía Chu Bắc Thác đang cầm sách bài tập.
Chu Bắc Thác cười với cô, đưa sách bài tập cho cô, nói: “Tô Quan, tớ có một câu hỏi không hiểu…”
“Tôi cũng không hiểu.” Tô Quan đến đề cũng không thèm xem, liền nói cho cậu bốn chữ.