Chương 5: Người Của Tao.

Hai đứa đứng trước cửa một quán cơm bình dân đầu phố, mùi thức ăn sộc lên não làm tôi đơ ra một lúc. Bỗng thức tỉnh lên tiếng nhìn thằng bạn thân bên cạnh.

- Vào chọn bàn đi, tao đi cất xe.

Cất xe vào nơi quy định của quán, tôi nhảy chân sáo đi tìm nó, nó vẫy tay.

- Chỗ này.

- Biết chọn chỗ đấy. Sát cửa sổ, thoáng mát.

Tôi mỉm cười hài lòng, quán này tôi từng ghé qua cùng ba mẹ. Ở đây không cần gọi món, thực đơn do đầu bếp lên theo từng bữa. Cứ có khách đến nhân viên sẽ tự mang món ra.

Chỉ trong nháy mắt, bàn đã đầy đủ các món. Hai đứa ăn trong im lặng, cho đến khi...

- Ối!

Một tiếng kêu kiều diễm vang lên, tôi cau mày ngẩng đầu lên, đập vào mắt là cảnh thằng bạn đang ôm ấp...Cũng không hẳn là thế, cô gái đó ngã sấp lên đùi Minh. Nó đơ ra vì bất ngờ, không biết làm gì, không nói lên lời. Ừ thì coi như vô tình, đằng này lại như thể dính chặt lên người nó, mãi không đứng lên.

- ĐỨNG LÊN!

Tôi giận tím mặt, quát to làm chị ta giật mình, đôi môi run rẩy hối lỗi. Rõ ràng cố ý, cố tình, đang yên đang lành ngã sấp "đẹp" thế. Nhìn là biết lớn hơn chúng tôi, sao? Định chơi trò bà già? Cưỡi phi công trẻ?

- Tôi xin lỗi, xin lỗi... thật sự không cố ý. - giọng nói rụt rè, e thẹn, ái ngại.

- Không sao. - Minh lãnh đạm, lịch sự trả lời.

- Làm bộ làm tịch.

Tôi khó chịu gằn lên từng tiếng, nó khẽ nhíu mày, còn chị ta kiểu bối rối, lên giọng nhìn tôi:

- Không có mà!

- Có hay không trong lòng tự biết. Làm như thể gái bao mà đòi còn trinh tiết!- tôi mỉa mai

- Mày nói ai là gái bao? Hà?

Chị ta được phen gào lên. Aha! Lộ đuôi cáo rồi nhé, chanh chua ngoa ngoắt như Tú Bà mà giả giọng Hằng Nga? Bà đây lại sợ quá. Mày tưởng mày là ai? Mày tưởng mày là bà ngoại tao chắc? Tôi đạp ghế đứng lên vênh mặt. Con này cao vãi các bác ạ!

- Tao đang ví von cơ mà!?! Có cần tự nhận thế không? Hay là thật?

- Mày đừng có vu khống. Xin lỗi rồi còn không thích, dù gì thì tao cũng đâu có động chạm gì mày.

- Mày không động chạm tao, nhưng tao không thích động chạm NGƯỜI CỦA TAO.

Ba chữ "người của tao" tôi nhấn mạnh khiến cả Minh lẫn chị ta được phen há hốc mồm.

- Người của mày? Chẳng lẽ gay?

- Nhìn tao giống trai chỗ nào?

Tôi hỏi ngược nó tí thôi, chứ chỗ nào tôi chẳng giống con trai, hic :v.

- Không trai chẳng lẽ gái.

- BINGO!

- Lớp mấy rồi mà ăn nói kiểu đấy? Có muốn ăn vả không em gái?

Con đó được thế trợn mắt, đúng là dân "giang hồ". Thích đánh nhau chứ gì? Đủ bản lĩnh thì nhảy vào. Gái đánh gái? Không tệ nhé!

- Thôi đủ rồi. Tôi không sao. Hai người đừng cãi qua cãi lại nữa.

Minh gắt, nó đứng phắt dậy kéo tôi đi đến quầy trả tiền. Nó dắt xe, tôi trầm mặc bước theo sau.

- Mày bỏ cái thói đi gây sự với người khác đi.

Nó không quay lại, giữ nguyên gi-dong xe, chúng tôi vẫn trong trạng thái một trước một sau. Tôi bĩu môi, xì rõ một tiếng dài:

- Kệ tao.

- Mày bướng vừa thôi, không phải lúc nào cũng coi mình là nhất. Đừng có mà hễ tí lại lôi nắm đấm ra giải quyết.

- Mày đừng có mà dạy đời tao. Tao không thích thì tao gây sự đấy. - Tôi vẫn bướng

- Mày thì có thích ai bao giờ đâu. Mày làm tao thất vọng đấy!

- Ừ.

Tôi "ừ" cộc lốc một tiếng, nó nói sai rồi, tôi vẫn luôn thích nó, thích rất nhiều. Tôi ghét bị người khác lên tiếng dạy đời. Nó là bạn thân trí cốt của tôi hơn 10 năm rồi, thì ít ra nó phải hiểu tính tôi mới phải. Tôi giận, đi lên phía trước.

- Này. - nó gọi tôi.

-... - Tôi nhanh chân bước, không trả lời.

- Giận à? Tao nói thế không đúng hay gì?

- ...

- Vũ Ngọc Minh, mày mà đi nữa là tao không nói chuyện với mày nữa đâu đấy.

-...-tiếp tục đi và không nói gì.

Tôi không cảm xúc, mắt điếc tai ngơ. Ai mượn nó dạy đời tôi? Đồ đáng ghét!

- Lên xe đi, trưa nắng lắm. - nó đạp lên phía trước, nhìn tôi.

- Mày kệ tao - tôi không thèm nhìn nó

- Lên xe - nó gằn giọng

- Tao bảo mày kệ tao cơ mà.

Tôi hét ầm lên, tôi và nó cứ nhìn nhau như thế. Một lúc sau nó đạp xe một mạch đi về, không quay đầu lại. Được lắm! Được lắm! Bạn bè như quần què! Nói kệ là kệ luôn à :v. Tôi hậm hực đi sát lề đường, đành đi một đoạn nữa đến bến xe rồi bắt xe ôm vậy. Chứ nghĩ tôi ngu gì mà đội nắng đi về, còn lâu. Không ngu!