Cả ba người chúng tôi cùng lên xe ra về nhưng đâu đó chỉ là tiếng nói của Gia Huy suốt cả chặng đường, cứ ngỡ cậu ấy sẽ đưa chúng tôi về nhà nhưng cậu ấy lại vào khu vui chơi thiếu nhi, Gia Huy thích thú đến mức cười hít cả mắt. Cả hai vui vẻ vào trong chơi hết trò này đến trò khác, tôi đứng bên ngoài nhìn cả hai chơi cũng vui theo, vì mãi chơi nên đến khi ra về thì Gia Huy đã ngủ gục trên vai Gia Luật, trên đường về nhà tôi lại hỏi Gia Luật, liệu sau chuyện này gia đình Uyển Chi có bỏ qua chuyện này không, có gây áp lực cho cậu ấy nữa không. Trái với sự lo lắng của tôi cậu ấy điềm tĩnh trả lời:
- Vốn dĩ công việc và chức vụ hiện tại là do tôi cố gắng và nỗ lực mới có được, hơn nữa bây giờ gia đình bên ấy cũng biết được Uyển Nhi không phải là con của tôi, cho nên sẽ không sao đâu, cậu yên tâm đi!
Câu nói ấy như an ủi cả tôi và cậu ấy ở hiện tại, sau hôm ấy thì mẹ Gia Luật đã có cái nhìn thoáng hơn về tôi, mặc dù không thích tôi nhưng lâu lâu bà ấy vẫn đến trường Gia Huy và quan sát thằng bé từ xa, tôi đã vô tình trông thấy đôi lần, mặc dù vậy thì Gia Huy lại không có ấn tượng tốt về bà khi lần đầu thằng bé đến nhà bà đã không chào đón, nhưng thời gian về sau có lẽ Gia Huy chính là điểm kết nối tôi gần hơn với mọi người trong nhà Gia Luật.
* * *
Nhiều ngày sau đó tôi đến Khối cảnh sát làm việc với tư cách là nhân viên mới, trong nhóm IT chỉ có tôi là nữ nên ít nhiều cũng có sự ưu tiên, tuy nhiên về lượng công việc thì vẫn phải chia đều, hôm ấy tôi mải làm nên quên mất giờ ăn trưa, đến khi chiếc bụng réo lên vì đói tôi nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ chiều, nhìn lại ngăn tủ cũng chẳng có gì để ăn, tôi đi đến căn tin để mua đồ ăn thì gặp ngay Gia Luật đang tập huấn gần đó, thấy cậu ấy tôi vội nép người đi hướng khác, vừa đúng lúc ấy cậu ấy xoay người sang thì vô tình thấy tôi. Tôi đến căn tin mua vài cái bánh và ly nước, quay người trở về phòng làm việc thì đυ.ng phải ai đó, tôi rối rít xin lỗi thì phát hiện ra không ai khác là Gia Luật, cậu ấy lên tiếng:
- Cậu được lắm, đến đây làm việc cũng không nói tôi một tiếng, đã thấy tôi lại còn trốn.
- Tôi không trốn, hơn nữa cậu đang tập huấn sao tôi dám làm phiền, còn nữa dạo này cậu bận như thế tôi.. tôi chưa có cơ hội để nói thôi. – Tôi vội giải thích.
Vừa lúc ấy thì các đồng chí khác cũng vào căn tin để nghĩ tập giữa giờ thấy Đại úy của mình đứng với một người khác tất cả liền "Ồ" khiến tôi xấu hổ vô cùng, tôi vội lấy bánh trên tay Gia Luật và chạy thật nhanh, đằng sau còn lại là những tiếng cười của các đồng chí không ngừng trêu Gia Luật, nhưng điều ấy không làm cậu ấy khó chịu mà ngược lại còn khiến cậu ấy vui vẻ hơn. Hôm ấy tôi tan làm cũng đã bảy giờ tối, khi đi ngang cổng bảo vệ thì giọng nói quen thuộc lại vang lên:
- Sao cậu về trễ thế, tôi đợi cậu từ chiều đến giờ!
Cố tình tiếp tục lơ đi vì không muốn những người khác biết được mối quan hệ của tôi và cậu ấy thì cậu ấy lại lên tiếng bảo tôi không cần ngại vì mọi người đều đã biết tôi rồi, vẫy tay chào hai đồng chí gác cổng, tôi và cậu ấy mỗi người một xe chạy bon bon trên đường, cả hai cùng tấp vào một quán ăn lề đường, kêu hai tô mì nóng hổi vừa ăn vừa trò chuyện, chợt kỉ niệm xưa ùa về làm tôi mỉm cười, cậu ấy liền gõ nhẹ đầu tôi và bảo tôi cười ngốc điều gì đó, tôi chợt hỏi cậu ấy:
- Nếu thực sự chúng ta không thể gặp lại nhau, cậu.. cậu sẽ thế nào?
- Không được hỏi mấy câu ngốc nghếch như thế nữa, chúng ta hãy sống cho hiện tại, còn.. quá khứ hãy để vào một góc nhỏ trong lòng. – Cậu ấy lại gõ nhẹ đầu tôi và trả lời, sau đó có chút ngập ngừng – Nếu không gặp lại cậu, tôi sẽ.. sẽ không làm đàn ông nữa, tôi sẽ biến thành người phụ nữ đẹp hơn cậu!
Sau câu nói ấy cả hai không ngừng cười lớn trêu đùa nhau, cảm giác cứ như được quay trở lại thời học sinh vô tư cười đùa, sau bữa ăn tối cậu ấy lại đưa tôi về ngôi nhà cậu ấy đã mua, tất cả còn rất lộn xộn, tôi giúp cậu ấy dọn dẹp và lau dọn vì sang tuần cậu ấy sẽ chuyển về đây ở luôn, lục lọi vài món đồ trong thùng carton cũ tôi vô tình trông thấy một bức ảnh đã khá cũ được đóng khung rất kĩ càng, là bức ảnh chụp chung của tôi và cậu ấy vào ngày làm lễ trưởng thành của năm lớp mười hai, trông lúc ấy cả hai rất nhí nhố, tôi lại cười với những điều vu vơ. Chợt cậu ấy ôm tôi từ phía sau và hỏi tôi đang suy nghĩ gì đấy, tôi đưa bức ảnh lên và hỏi cậu ấy nhìn có đẹp không, cậu ấy nhìn vào bức ảnh và trả lời:
- Đẹp, cả hai đều đẹp nhưng không đẹp bằng bây giờ, hơn nữa trong mắt tôi, cậu lúc nào cũng đẹp!
Tôi liền "Hừ" một tiếng vì biết cậu ấy đang cố tình nịnh nọt tôi, cậu ấy lại ôm siết chặt tôi hơn và hỏi:
- Cậu có biết điều đầu tiên khi gặp lại cậu, tôi cố gắng làm điều gì không? – Tôi lắc đầu, cậu ấy lại tiếp tục nói. – Đó là cố gắng để không ăn cậu ngay lúc đó.
Sau câu nói ấy tôi biết mức độ nham hiểm trong suy nghĩ của cậu ấy liền cố thoát khỏi vòng tay cậu ấy nhưng không cậu ấy đã nhanh hơn, cậu ấy xoay người tôi lại và nhấc bổng người tôi lên, đặt tôi ngồi ngay kệ gần đó, lúc này mặt đối mặt với nhau, tim tôi đập loạn nhịp, hơi thở có vẻ gấp gáp hơn bình thường, cậu ấy vẫn không ngừng trêu tôi:
- Cậu sao thế? Tôi đã làm gì đâu, xem cậu hồi hộp chưa kìa!
Một lần nữa tôi lại đỏ mặt đến nóng cả người, vội trườn người bước xuống nhưng cậu ấy đã chắn ngang, hai tay cậu ấy đặt lên kệ và ngã người về phía tôi, theo quán tính tôi ngã người ra sau, cố tránh xa cậu ấy hơn, nụ cười ma mị xuất hiện, cậu ấy choàng tay ra phía sau và ôm siết chặt tôi lại gần cậu ấy hơn, một nụ hôn dịu dàng khiến tôi không thể chối từ, hai tay tôi vô thức choàng qua cổ cậu ấy, nụ hôn có vẻ nhanh hơn, lần này cậu ấy tham lam hơn, bàn tay hư hỏng đã lần mò vào bên trong áo tôi lúc nào không tay, cậu ấy vuốt ve và bắt đầu chuyển sang hôn lên cổ, tôi chỉ biết ôm cậu ấy chặt hơn.
[
IMG]
Chợt điện thoại tôi đổ chuông, là tiếng chuông từ Gia Huy gọi đến, tôi đẩy mạnh và thoát khỏi vòng tay cậu ấy, đi đến mở túi xách và nghe điện thoại, Gia Huy lo lắng vì đã khá trễ mà tôi chưa về nhà, tôi liền an ủi thằng bé tôi tan ca sẽ chuẩn bị về ngay bây giờ. Tắt máy xong thì không khí trong nhà có vẻ hơi ngại ngùng, tôi lên tiếng:
- Cũng sắp trễ rồi, tôi.. tôi phải về rồi, Gia Huy đang đợi ở nhà, phần còn lại cậu dọn cho xong nhé!
Nói rồi tôi lấy túi xách và chạy vội đi, mặc dù đằng sau cậu ấy bảo sẽ đưa tôi về nhưng tôi từ chối, tôi thầm nghĩ nếu không có cuộc gọi từ Gia Huy thì chắc cậu ấy đã ăn tôi mất rồi.