Sáng hôm sau Gia Luật rời đi sớm do phải đi công tác ở huyện, theo như lời đã hứa A Hải đến đón tôi đi làm, vừa bước vào cổng công ty đã có những ánh mắt nhìn tôi với vẻ rất khác thường ngày, A Hải đi bên cạnh cũng cảm nhận được điều đó, đến khi vào ngay bàn làm việc thì lá đơn sa thải đã nằm chễm chệ trên bàn, tôi cũng không quá bất ngờ, cầm lá đơn trên tay tôi đọc lí do để sa thải là do tôi không làm tốt công việc được giao lại còn phá hoại tài sản công ty, tôi nực cười với lí do ngớ ngẩn ấy. Vừa lúc ấy thì vợ của vị trưởng phòng kia cũng xuất hiện, cô ta vừa gặp chưa nói gì đã tát tôi một cái thật đau, mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán, A Hải đứng bên cạnh cũng không lường trước được điều ấy, tôi lấy tay xoa nhẹ lên chỗ bị đánh và nhìn cô ta, cô ta lớn giọng:
- Mau dọn đồ đạc của cô rồi cút khỏi đây đi, cái đồ chuyên đi giật chồng người khác!
Nói rồi cô ta quay lưng bước đi, tôi liền kêu cô ta quay trở lại, tôi tiến đến hai bước và "Chát", tôi tát thẳng mặt cô ta, cô ta lại nhào đến muốn đánh tôi thì mấy người xung quanh liền chạy đến can ngăn, cô ta không ngừng chửi rủa tôi, không lâu sau đó vị trưởng phòng kia cũng xuất hiện, anh ta ái ngại đi đến bảo vợ đừng làm lớn chuyện nữa, mau về nhà đi, cô ta càng tức điên hơn vì nghĩ rằng giữa tôi và cô ta có tình ý nên mới như thế. Tôi lập tức đính chính lại:
- Trưởng phòng Dương, tôi mong anh cho một lời giải thích rõ ràng trong chuyện này, giữa tôi và anh không có bất kì mối quan hệ nào khác ngoài công việc, nhưng vợ anh lại đến gây chuyện như thế này, còn lá đơn sa thải này cho tôi hỏi trong công việc điểm sai của tôi ở đâu, mọi người theo dự án của tôi đều biết quá trình làm việc thế nào? Nếu anh nói được lý do tôi lập tức thôi việc.
Sau câu nói của tôi anh ta ấp úng không trả lời được còn vợ anh ta đứng bên cạnh hối thúc bảo mau trả lời đi, cuối cùng anh ta đành lên tiếng:
- Cô theo tôi vào phòng làm việc! Mọi người về chỗ làm việc đi.
A Hải lo lắng muốn cùng theo tôi vào trong nhưng tôi bảo cậu ấy tôi sẽ không sao, vừa vào phòng thì vợ của vị trưởng phòng kia không ngừng trách mắng anh ta vì lúc nãy đã không đứng về phía cô ta, sau đó có một người kế toán bước vào phòng và đưa một phong bì cho vị trưởng phòng kia, khi người kia trở ra anh ta bắt đầu lên tiếng:
- Những dự án mà cô theo hầu hết đều làm theo suy tính cá nhân, tôi biết năng lực cô tốt nhưng với việc tiếp thu những cái mới cô còn nhiều thiếu sót và không bằng các bạn trẻ mới đến, quan trọng hơn nữa dự án cô chuẩn bị làm là của công ty US (một nhãn hàng thời trang mà nhà Uyển Chi đang kinh doanh, tôi được biết vì đã từng nghe Gia Luật nói qua trước đó). Tôi nói đến đây đủ hiểu lý do vì sao cô bị sa thải rồi đúng không?
- Uyển Chi kêu anh làm như thế! – Tôi tiếp lời.
- Không! Là cha của Uyển Chi. – Anh ta thẳng thắn trả lời.
Cuộc trò chuyện tuy ngắn ngủi nhưng khiến tôi chấp nhận được thực tại, chỉ có vợ vị trưởng phòng kia là không hiểu hai chúng tôi đang nói gì, tôi lặng lẽ trở ra và dọn đồ đạc, A Hải thấy vậy liền đến hỏi tôi mọi chuyện thế nào rồi, tôi chỉ mỉm cười cho qua và bảo là không có chuyện gì. Sau khi thu dọn đồ đạc xong tôi chào tạm biệt mọi người và rời đi, trong lòng có chút buồn nhưng không thể làm khác hơn, trở về phòng tôi lại tìm kiếm các công việc gần đó, tôi tự tin với năng lực của mình tôi sẽ tìm được một công việc tốt hơn, tôi hi vọng như thế. Nhưng thực tế thì không như vậy, khi tôi đến thì họ báo đã ngưng tuyển, không thì đã tuyển đủ người, quay về lại trạng thái trước kia khiến tôi lo lắng, dẹp tan nỗi lo trong lòng tôi trở về nhà và báo tin cho Gia Luật biết điều ấy, mẹ và chị gái cũng lo lắng thay cho tôi nhưng tôi bảo tôi không sao tôi vẫn ổn mà.
Tối ấy tôi đang dọn dẹp phòng và cho Gia Huy ngủ thì Gia Luật nhắn tin đến bảo là đang đợi tôi trước nhà, tôi ra ngoài thì thấy trên tay cậu ấy cầm sẵn hai ly trà sữa thơm ngon và một ít túi đồ ăn vặt, tôi mỉm cười và hỏi cậu ấy đang dỗ dành con nít đấy à, cậu ấy lại gật đầu không suy nghĩ, cả hai cùng cười, cậu ấy lại bảo:
- Cậu không cần vội trong khoảng tìm việc làm, trước kia chỉ có một mình cậu có bao nhiêu thứ phải lo, nhưng hiện tại đã có tôi nên cậu cứ yên tâm, tôi sẽ cùng cậu vượt qua khó khăn này.
Nói rồi cậu ấy nắm lấy tay tôi, không biết ngoài kia có bao sóng gió đang đợi tôi và cậu ấy nhưng hiện tại tôi cảm giác bình yên ở những khoảnh khắc thế này, ngồi mãi nói chuyện mà đã muộn lúc nào không hay, cậu ấy muốn vào gặp Gia Huy một lúc tôi cũng không nỡ từ chối, Gia Huy đã chìm vào giấc ngủ từ lâu, nhưng cảm giác có người ôm thế là thằng bé ôm chặt Gia Luật không rời, Gia Luật khẽ cười và nhìn tôi, sau đó tôi chuẩn bị sách vở cho Gia Huy sáng mai kịp giờ học, đến khi nhìn lại thì Gia Luật cũng đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, không nỡ đánh thức cậu ấy thế là tôi tắt đèn và trùm chăn cho cả ba, tôi thầm nghĩ dù ngày mai có ra sao thì ngay lúc này cũng làm tôi thấy hạnh phúc!