Ting Ting....chuông báo thức vang lên âm ĩ chỉ thời gian 6h00.
Cô nặng nề ướn người đưa tay tắt báo thức đi, ễu oãi lếch cái thân hình nhỏ bé xuống giường. Đối với cô đây là thời gian quá sớm để thức dậy, nhưng bởi vì cái yêu cầu của người kia phải hạ mình một hôm. Cô chậm chạp vệ sinh cá nhân, chải chuốt rồi xách balo đi học. Cô đi thẳng một hơi đến quán bán xôi mặn, mua xôi xong cô nhanh chân đạp xe về trường. Quãng đường từ nhà tới quán xôi, từ quán xôi đến trường làm mất khá nhiều thời gian, nhưng may cho cô là cô vẫn đến trường kịp giờ. Cô chạy thục mạng lên lớp để không phải đến sau cô, nhưng lúc lên bặc thang không may bị trật chân, cô cảm thấy thật xui xẻo vô cùng, gắng gượng đứng dậy lê từng bước chân khập khiễng vào lớp. Cô đặt hộp xôi lên bàn anh, lúc này anh cũng đã thấy dáng vẻ khập khiễng của cô từ cửa, anh lo lắng hỏi:
"Chân cậu bị làm sao?"
"Mình không sao, xôi của cậu đấy, vậy là hết nợ nhau nhé!"-Cô nói xong nhích chân về bàn nhưng lại bị cậu kéo tay và nhấc cô lên như kiểu công chúa và nói.
"Tôi đưa cậu xuống phòng y tế"-Nói dứt câu cậu bồng cô đi, vừa tới cửa thì cô Hòa bước vào nhưng anh đã nhanh miệng nói trước.
"Chân bạn bị đau nên em đưa bạn xuống phòng y tế thưa cô"
"Được rồi, hai em đi đi"- Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì chỉ nghe thấy đau đau liền đồng ý.
Được sự đồng ý của cô anh nhanh chân bồng cô đi mất, để lại cho cả lớp sự ngỡ ngàng đến bật ngửa, trong đó có một ánh mặt ganh tị đang chăm chăm về phía anh đi. Trên đường đi cô cũng chẳng biết nói gì, và cũng chưa kịp phản ứng thì đã bị cậu bồng đi mất, cô cảm thấy khá ấm áp bởi cô đang nằm trong tay của chàng trai cao trên mét tám thế này. Đến phòng y tế, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau khi bác sĩ thoa thuốc xong thì anh hỏi:
"Chân bạn ấy có sao không cô"
"Không sao, chỉ là trật chân nhẹ thôi, nghỉ ngơi hạn chế đi lại xíu là khỏi"-Nói xong bác sĩ quay lưng đi đến bàn làm việc nhìn về phía chàng trai đang lo lắng mà lắc đầu than nhẹ:"Haizzz"
"Cậu thấy ổn chưa?"- Anh hỏi cô.
"Mình thấy bình thường mà chỉ là trật chân nhẹ, trước kia mình cũng hay bị"- Cô thản nhiên nói.
"Sao cậu không chú ý gì hết vậy, lỡ sau này bị nặng hơn thì sao"- Anh quát cô.
"Mình không sao thật mà, cảm ơn cậu đã giúp mình nha"- Cô nhẹ giọng nói.
"Lần sau cậu chú ý vào cho mình"-Sau một hồi nghe anh mắng cô, cô cảm thấy khó hiểu sao anh lại phản ứng như thế nên đã hỏi anh:
"Cậu đang lo cho mình à?"