Tần Sở, người đàn ông quan trọng nhất trong ba năm cấp ba của Hoắc Miên, người đàn ông từng làm cho cô yêu hận quấn quýt, si mê đến tận xương, người đàn ông biến mất bảy năm đột nhiên trở về. Bây giờ, đúng vào thời điểm không thích hợp nhất, địa điểm không thích hợp nhất, tình cảnh cũng không thích hợp anh lại cầu hôn. Hoắc Miên cảm thấy đây thật sự là chuyện hoang đường nhất trên đời này.
"Tần Sở, đừng gây chuyện nữa, chúng ta không còn là trẻ con." Hoắc Miên quay đầu sang chỗ khác, giọng nói khàn khàn.
"Anh không nói đùa." Tần Sở nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc của Hoắc Miên, nhấn mạnh lại một cách nghiêm túc.
"Anh muốn đem tôi ra làm trò đùa sao?" Hoắc Miên cười giễu, ngay cả cô cũng cảm thấy tiếng cười của mình thê lương đến vậy.
"Không phải."
"Vậy ý của anh là anh nghiêm túc?" Hoắc Miên không những không giận mà còn cười, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ của Tần Sở đặc biệt nực cười.
Tần Sở không trả lời, nhưng vẻ mặt của anh đã trả lời cho Hoắc Miên biết.
Hoắc Miên hít một hơi thật sâu, sau đó chỉ Tần Sở: "Tần Sở, lặp lại lời anh vừa nói."
"Hoắc Miên, chúng ta kết hôn đi." Tần Sở rất hiểu Hoắc Miên, lập tức lặp lại lần nữa.
"Tần Sở, anh nghe kỹ cho tôi, tôi sắp kết hôn, nhưng người tôi kết hôn tuyệt đối không phải là anh. Cho nên, anh đừng nằm mơ nữa, giữa chúng ta đã sớm không còn khả năng nào nữa rồi. Tôi đã từng nói, dù cho đàn ông trên thế giới này chết sạch, thì tôi cũng sẽ không ở bên anh. Lẽ nào anh đã quên điều này? Có thể anh không biết, cuộc đời này tôi chưa từng hận người nào, thế nhưng tôi vô cùng hận anh. Anh mang đến cho tôi tổn thương và đau đớn cả đời không thể xóa nhòa. Anh không phải tôi, cho nên anh không thể có cùng cảm nhận với tôi, vĩnh viễn không thể hiểu được cơn ác mộng tôi đã trải qua. Nói tóm lại, hai chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình, tôi cũng có bạn trai rất yêu tôi. Anh đi đi, tôi mãi mãi không muốn nhìn thấy anh nữa. Đối với tôi mà nói, tên của anh chẳng khác gì lời nguyền vĩnh viễn không thoát ra được. Tôi không muốn có bất cứ dây dưa gì với anh nữa."
Hoắc Miên cho rằng mình đã nói đủ rõ ràng. Cho nên, vừa nói xong cô liền xoay người chuẩn bị lên nhà.
Nhưng đột nhiên lại bị Tần Sở kéo lại…
"Buông tay! Tần Sở, anh còn muốn làm gì?" Không đợi Hoắc Miên nói xong, Tần Sở đã kéo cô vào trong ngực của anh.
Có lẽ là do Tần Sở kéo quá mạnh, cho nên đầu của Hoắc Miên đập vào trong l*иg ngực dày rộng của anh, trên áo sơ mi màu trắng còn có mùi thơm thoang thoảng của nước hoa Versace. Khoảnh khắc này, Hoắc Miên lại cảm thấy cái ôm này vẫn thoải mái, vẫn quen thuộc như ngày xưa. Trong phút chốc, ký ức ùa về khiến sống mũi cô cay cay, nước mắt suýt trào ra.
Suy nghĩ này đột nhiên hiện lên trong đầu khiến Hoắc Miên giật nảy. Cô thầm mắng: Hoắc Miên, có phải mày điên rồi không? Lẽ nào mày đã quên lúc trước người đàn ông này đối xử với mày như thế nào?
Người đàn ông này là ai? Anh chính là ma quỷ! Sao mày lại muốn đứng đây nói nhảm với anh ta? Mày sắp kết hôn rồi, mày có Ninh Trí Viễn. Nghĩ tới đây, Hoắc Miên tỉnh táo lại.
"Tần Sở, anh mau buông ra, đồ khốn kiếp này, anh còn không buông ra thì tôi sẽ hét lên!" Hoắc Miên nhíu mày uy hϊếp.
Dường như Tần Sở không nghe thấy, vẫn ôm chặt Hoắc Miên, không chịu buông tay…
Anh ôm chặt cô, như đang ôm chặt một món báu vật đã mất rồi tìm lại được. Anh vốn là người không giỏi nói chuyện, chỉ cần có thểôm cô như bây giờ là anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Lần này trở về, anh có mục đích rất rõ ràng, sẽ không ai có thể chia rẽđược bọn họ, không ai cả.
Đúng lúc này, Hoắc Miên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng: "Các người đang làm gì?"