Chương 69: Chia phòng

Hoắc Miên không ngờ Tần Sở sẽ hỏi thẳng như vậy. Cho nên, cô hơi ngẩn người ra, sau đóđỏ mặt trả lời: "Không phải."

"Nếu không sợ thì còn chờ cái gì nữa? Đi ngủ thôi." Nói xong, Tần Sở xoay người đi lên phòng ngủ trên lầu.

Buổi tối Tần Sở không ở nhà, Hoắc Miên đã có hiểu biết đại khái đối với kết cấu của căn nhà.

Căn phòng Duplex hai trăm mét vuông. Dưới lầu là phòng khách rộng rãi, phòng ăn, toilet, phòng bếp, thư phòng. Trên lầu có ba phòng ngủ, một toilet.

Kết cấu nhà thế này, đừng nói là hai người bọn họở, dù có sinh thêm hai đứa bé cũng đủđểở.

Thấy Tần Sở lên lầu, Hoắc Miên thật hối hận tại sao cái miệng mình lại trả lời lung tung như vậy.

Giờ thì hay rồi, không đi theo anh thì giống như không giữ lời, còn đi theo anh thì cô thật sự chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Bảy năm trước cô yêu Tần Sở, không có nghĩa là bây giờ cô cũng yêu anh.

Nói thật, ngay cả cô cũng không rõ ràng bây giờ mình có cảm giác gì với Tần Sở.

Côđăng ký kết hôn với anh chỉ vì an nguy của Chí Tân.

Đương nhiên, trong đó cũng có xen lẫn một chút tình cảm cá nhân.

Tần Sởđi vào phòng ngủđầu tiên trên lầu hai, Hoắc Miên cũng chậm rề rề theo vào.

Căn phòng này rất rộng rãi, trang trí màu trắng đen, rất thích hợp với phong cách đơn giản của Tần Sở.

"Em theo anh làm gì? Chẳng lẽ em muốn ngủ với anh?" Tần Sở nửa đùa nửa thật nhìn Hoắc Miên.

Hoắc Miên hơi bối rối, không biết nên phản ứng như thế nào.

"Phòng ngủ của em ở sát vách, ngủ ngon." Nói xong, Tần Sởđóng cửa lại, để lại vẻ mặt vô tội Hoắc Miên ngoài cửa. Hoắc Miên còn chưa kịp phản ứng…

Dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu, Tần Sở suýt chút nữa không kìm được mà hôn cô.

Sau khi đóng cửa lại, Tần Sở từ từ dựa người lên cửa.

Mặc dù anh rất muốn ôm cô ngủ, nhưng anh biết cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Anh không muốn ép buộc cô. Anh muốn cho cô thời gian, từ từ tìm về cảm giác của bảy năm trước.

Dù sao cô cũng đã là vợ hợp pháp của anh, không phải sao?

Nghĩ tới đây, Tần Sở nở nụ cười thỏa mãn.

Lúc này, Hoắc Miên mới kịp hiểu lời nói của Tần Sở. Sau đó, côđi đẩy cửa phòng ngủ thứ hai.

Bên trong trang hoàng màu trắng điểm thêm màu tím, đều là màu sắc cô rất thích.

Thì ra anh đều nhớ, đều chuẩn bị xong tất cả.

Cô cho rằng anh sẽép buộc cô, nhưng anh không làm vậy.

"Tần Sở… anh muốn em phải làm sao với anh mới được đây?" Hoắc Miên vuốt bàn trang điểm màu trắng, vẻ mặt buồn bã.

Cô thừa nhận cô không còn hận anh nhiều nữa rồi.

Mỗi lần cô cần giúp đỡ, người đàn ông này đều bước đến bên cô.

Nhưng mà, nếu anh yêu em như thế, thì sao anh phải biến mất bảy năm?

Chúng ta đã lãng phí trọn bảy năm.

Hoắc Miên rầu rĩ mất một lúc lâu, cuối cùng ngâm mình trong bồn tắm trong phòng tắm ở phòng ngủ, đến khi mệt mỏi mới lên giường nằm.

Cô có tật quen giường, trước đây đi chơi ngủ khách sạn đều sẽ mất ngủ. Cô cho rằng đêm nay cũng giống vậy, nhưng lại không ngờ ngủ rất ngon.

Trong phòng thoang thoảng mùi oải hương, còn cóánh đèn bảy màu mộng ảo, từng thiết kếđều rất có tâm.

Hoắc Miên thật nghi ngờ, đây là nhà Tần Sở mua tạm sao? Sao lại khiến cô vừa lòng như thế?

Đêm khuya.

Ánh trăng vàng nhạt xuyên qua bệ cửa sổ, rải một vầng sáng nhạt vào phòng.

Tần Sở nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Hoắc Miên ra, tựa lên cửa sổ nhìn người ngủ say trên giường, trong mắt tràn đầy cưng chiều.

Không ai biết anh chờ ngày này đã bao lâu.

Cũng không ai biết trên thế giới này, anh yêu người phụ nữ tên Hoắc Miên bao nhiêu.

Sáng sớm hôm sau.

Lúc Hoắc Miên thức dậy, mặc dù mới bảy giờ, nhưng đã không thấy bóng dáng Tần Sởởđâu.

Trên bàn là sandwich và một cốc sữa.

Hoắc Miên thừa nhận cô thật sự cảm thấy ấm áp.

Lúc trước sống cùng Ninh Trí Viễn dưới một mái nhà, ngày nào cũng là cô nấu cơm.

Năm rộng tháng dài, cô cũng quen rồi.

Bây giờ có một người nấu bữa sáng cho cô, cảm giác này ngọt ngào khó nói nên lời.

Tổng bộ tập đoàn GK.

Trợ lý Tiểu Dương vừa vào cửa liền nghe tiếng nhạc phát ra từ máy tính của Tổng giám đốc.

Sau khi nghe rõ lời bài hát, Tiểu Dương suýt chút nữa phun ra.

"Tổng… Tổng giám đốc Tần." Tiểu Dương cà lăm gọi.