Hoắc Miên mơ màng ngẩng đầu, thấy Tần Sở ngồi trên ghế sofa bên cạnh, mặc áo sơ mi màu cà phê, quần thường, cổ tay đeo đồng hồ kim cương phiên bản giới hạn của Patek Philippe. Anh đang đánh máy, nhìn có vẻđang bận công việc.
"Vâng." Hoắc Miên mơ màng trả lời.
"Anh nấu ăn rồi, ăn thôi."
Không đợi Hoắc Miên trả lời, Tần Sởđặt laptop xuống, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Sau đó, anh bưng ra hai phần bánh mì nướng, thịt muối, hai cốc cà phê nóng.
Thật ra Hoắc Miên muốn nói không đói bụng, thế nhưng vừa định mở miệng, thì bụng cô liền sôi lên ục ục.
Tần Sởđặt bánh mì nướng và cà phê lên bàn trà.
Hoắc Miên cũng không khách sáo nữa, cầm lên ăn từ từ.
Không biết là vìđói bụng hay vì cái gì mà bánh mì siêu cấp ngon.
Trên mặt bánh mì quét lớp mật ong, ngọt tới mức bùng nổ, vừa khéo Hoắc Miên là một sinh vật thích đồ ngọt.
Nhìn Hoắc Miên yên lặng ăn món anh nấu, ánh mắt Tần Sở trở nên dịu dàng.
Lúc này, điện thoại Tần Sởđổ chuông.
Anh đặt cốc cà phê xuống, từ từ cầm điện thoại lên.
"A lô."
"Con trai, đang yên lành sao lại dọn đi?" Nhìn ra được bà Tần rất chúý chuyện này.
"Gần đây bận rộn công việc, bình thường hay tăng ca, lái xe qua lại không tiện."
"Vậy cũng không cần dọn ra ngoài chứ. Nhà mới ởđâu, có nữ giúp việc không, tài xế và bảo vệ thì sao?"
"Mẹ, con có thể xử lý những chuyện này."
"Con trai… nếu ở không quen thì về nhà, mẹ rất lo lắng cho con."
"Mẹ, con đã là người trưởng thành rồi."
"Mẹ biết, nhưng ở trong mắt mẹ con vĩnh viễn là trẻ con. A Sở, con cảm thấy hai cô gái đêm nay mẹ dẫn tới nhà mình thế nào?" Rốt cuộc bà Tần cũng nói đến chuyện chính.
"Không được tốt lắm."
"Con không hài lòng tướng mạo hay chiều cao? Con có yêu cầu gì thì có thể nói với mẹ, mẹđểý hộ con." Bà Tần tận tình khuyên con trai.
Tần Sở vừa nghe điện thoại vừa nhìn thoáng qua Hoắc Miên đối diện đang cúi đầu uống cà phê.
Sau đó, anh nói rõ từng chữ: "Mẹ, mẫu con gái con thích là… hai mươi tư tuổi, cao một mét sáu mươi lăm, nặng năm mươi ký, tóc dài màu đen, mắt to, thích để mặt mộc, thích mặc T-shirt màu trắng và quần jean, cười rộ lên có hai cái má lúm đồng tiền."
Nghe đến đây, Hoắc Miên cốý cúi thấp đầu hơn.
Không phải cô tự mình đa tình, nhưng sao cô lại có cảm giác người Tần Sở nói là cô chứ?
"Chờđã, để mẹ ghi chú lại. Con trai, mẹ sẽ cố gắng thoải mãn những yêu cầu của con."Đầu bên kia điện thoại, bà Tần không rõ vì sao nhưng vẫn nghiêm túc nghe.
"Được rồi, cứ như vậy đi, mẹ nghỉ ngơi sớm đi." Nói xong, không đợi bên kia trả lời, Tần Sở cúp điện thoại.
Cơm nước xong, Hoắc Miên đứng dậy bưng khay vào phòng bếp.
Lúc cô bỗng nhiên xoay người, bất ngờđυ.ng phải Tần Sở.
Cô không biết người đàn ông này vào phòng bếp để làm gì?
Trong nhất thời, khoảng cách hai người gần như vậy, làm cho Hoắc Miên cảm thấy căng thẳng.
Tần Sở chống hai tay lên tường, vòng Hoắc Miên ở trong ngực. Anh cúi đầu nhìn người trong ngực mình, trong mắt tràn đầy tình cảm ấm áp.
Mà Hoắc Miên cứ thế bị anh dồn vào tường, khóa cô trong vòng tay của mình một cách bất thình lình.
"Tránh ra, em đi lấy chỗ bát đĩa còn lại vào rửa." Hoắc Miên cố giả vờ bình tĩnh nói.
Tần Sở nhìn chằm chằm khuôn mặt Hoắc Miên khoảng ba giây.
"Không cần em làm việc này."
Nói xong, Tần Sở bước dịch ra, tránh ra lối đi cho Hoắc Miên. Sau đó, anh đi lại bồn rửa chén rửa bát đĩa.
Hoắc Miên lại có vẻ luống cuống.
Lúc Tần Sở rửa xong đi ra, Hoắc Miên còn ngồi trên ghế sofa, lúc này đã mười giờ tối.
"Khuya lắm rồi, chúng ta nên…đi ngủ." Tần Sở cắm hai tay vào túi quần, dựa trên cửa phòng bếp nhìn Hoắc Miên.
"Em không buồn ngủ, anh ngủ trước đi." Hoắc Miên lúng túng trả lời.
"Ồ, hình như em sợ ngủ chung với anh?" Tần Sở hơi nhếch môi, nở nụ cười xấu xa.