Chương 48: Cầu người

"Tiền à? Không có, tôi dùng để mua nhà hết rồi. Nếu cô cần thìđợi thêm một thời gian nữa, đợi tôi tiết kiệm đủ rồi trả cô."

"Được rồi, đã biết." Hoắc Miên nói xong quay người định đi.

"Hoắc Miên, trong nhà côđã xảy ra chuyện gì thế?"

"Chí Tân bị tai nạn xe." Giọng Hoắc Miên hơi khàn.

"Xảy ra chuyện lớn như vậy, côđến tìm tôi cũng vô dụng, cô nên tìm bạn trai cũ nhà giàu của côấy." Ninh Trí Viễn bỗng nhiên nói một câu như vậy.

Hoắc Miên không nói gì, chỉ tỏ rõ vẻ thất vọng trên mặt rồi xoay người đi.

Sau khi nói xong, thật ra Ninh Trí Viễn cũng thấy hối hận, tại sao lại phải nói móc cô như thế?

"Trí Viễn, giọng ai thế? Sao anh vẫn chưa vào đây?" Trong phòng ngủ vang lên một giọng nữ nũng nịu.

Thật ra trong thẻ của Ninh Trí Viễn vẫn còn tiền, có khoảng một trăm nghìn tệ dùng để mua sắm tổ chức tiệc cưới.

Nếu lúc này đưa tiền cho Hoắc Miên thì liệu cô có cảm động rồi quay lại với anh ta không?

Nhưng lỡ Hoắc Miên lấy tiền nhưng vẫn không quay lại với anh ta, thì chẳng phải là lợi bất cập hại à?

Rời khỏi căn hộ của Ninh Trí Viễn, Hoắc Miên nhận được điện thoại của Chu Linh Linh.

"Cô gái, tớ vừa xuống máy bay, tớđọc được tin nhắn cậu gửi rồi, có chuyện gì mà cần mượn nhiều tiền vậy?" Giọng Chu Linh Linh lo lắng.

"Chí Tân bị tai nạn xe, đang cấp cứu ở bệnh viện, tớ cần ba trăm nghìn tệ tiền phẫu thuật."

Lúc này, giọng Hoắc Miên đã khàn đặc lại.

"Cái gì? Chí Tân bị tai nạn xe? Cậu đừng gấp, bây giờ cậu ởđâu, tớ lập tức đến gặp cậu."

"Tớđang ở trung tâm thương mại Cầu Vồng trên đường vành đai ba."

"Được rồi, lát gặp."

Nửa tiếng sau, Chu Linh Linh lái xe đến, cùng Hoắc Miên đi vào một cửa hàng KFC.

"Linh Linh, tớ thật sự không còn cách nào khác."

"Phía cảnh sát nói thế nào, kẻ gây tai nạn đâu?"

"Bên đó vẫn còn đang điều tra, nghe nói có tổng cộng bốn năm sinh viên bị thương. Em trai tớ không phải là người bị thương duy nhất, cho nên cảnh sát xử lý khá rề rà, đợi bồi thường cũng là cả một quá trình. Ca phẫu thuật của Chí Tân không đợi được lâu như vậy, phải càng nhanh càng tốt."

"Tớ hiểu rồi. Thế này đi, tớ có tám mươi nghìn tệ gửi ngân hàng, cậu lấy tạm trước, sau đó tớ về mượn cha mẹ, chị họ và bạn bè, mỗi người một ít, chắc là gom góp được khoảng một trăm ba mươi nghìn, số còn lại chúng ta tính cách khác."

"Cảm ơn cậu, Linh Linh." Hoắc Miên nắm tay Chu Linh Linh, vành mắt côđỏ hoe.

"Đồ ngốc, chúng ta là bạn thân mà, cảm ơn cái gì chứ, lúc này không giúp cậu thì giúp vào lúc nào, tiền có thể kiếm lại được, Chí Tân bình an mới là quan trọng."

Hoắc Miên gật đầu.

"Tiểu Miên, hay là chúng ta xin giúp đỡ từ phía truyền thông đi, chỉ cần truyền thông công bố thì mỗi người quyên một ít là nhanh chóng đủ thôi."

Hoắc Miên chần chừ một lát rồi trả lời: "Tớ cũng từng nghĩ về vấn đề này rồi, nhưng nếu động đến truyền thông thì sẽồn ào đến cả thành phốđều biết, sau này Chí Tân khỏe lại, quay về trường học sẽ gặp áp lực rất lớn. Tớ không muốn tất cả mọi người đều nhìn thằng bé bằng ánh mắt thương hại, cậu hiểu chứ? Dù sao thì thằng bé cũng là con trai, lòng tự trọng rất cao, không đến mức bất đắc dĩ, tớ sẽ không đi đến nước ấy."

"Cũng đúng, là tớ cân nhắc không chu toàn. Không sao, cậu đừng sốt ruột, chúng ta nghĩ cách khác."

Sau khi chia tay với Chu Linh Linh, Hoắc Miên trở về phòng trọ rửa mặt.

Lúc này, tiếng báo có tin nhắn Wechat vang lên.

"Nữ thần Hoắc cóđó không?" Là bạn cấp ba Ngụy Đông nhắn.

"Cóđây, chuyện gì thế?"

"Nghe Chu Linh Linh nói là em trai cậu bị tai nạn xe, rất cần tiền để phẫu thuật, đúng không?"

"Ừ."

"Tôi có thể cho cậu mượn được."

"Thật sao? Cảm ơn cậu." Hoắc Miên hơi kích động.

"Chúng ta gặp mặt nói chuyện này đi."

"Được." Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Chí Tân, Hoắc Miên đều vô cùng tích cực.

Sáu giờ rưỡi tối, trong một nhà hàng Thái Lan gần nhà, Hoắc Miên gặp Ngụy Đông.

Anh ta lái chiếc Mercedes GLK màu đen, mặc đồ hiệu Armani, cầm túi xách LV, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Longines, cả người đầy hơi thởđại gia.

Ngược lại, Hoắc Miên chỉ mặc một chiếc áo phông trắng, quần jean, nhìn rất đơn giản gọn gàng.

"Đợi lâu chưa?" Ngụy Đông cười hỏi.