Sở dĩ Cao Nhiên có thể nhận ra Hoắc Miên, thứ nhất là vìđây là cô gái mà bạn thân Tần Sở của anh ta yêu sâu sắc, thứ hai là vì mấy năm qua Hoắc Miên thay đổi không nhiều, chỉ là bớt đi nét non nớt của thời cấp ba mà thôi.
Còn nhớ bảy năm trước, lúc Tần Sở hẹn hò với Hoắc Miên, thi thoảng họ còn tụ tập cùng nhau ăn cơm.
Khi đó, Cao Nhiên hẹn hò với một cô bạn gái là hoa khôi của lớp, Tần Sở dẫn theo Hoắc Miên, bốn người thường xuyên đi ăn cơm Tây.
Bây giờ nghĩ lại, dường nhưđã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi.
Cao Nhiên mởđiện thoại của người say kia, quả nhiên tìm thấy trong danh bạ một số liên hệđể tên là Miên.
Cao Nhiên đoán đây là Hoắc Miên. Có thể dùng ảnh cô làm hình nền, chứng tỏ mối quan hệ giữa người đàn ông này và Hoắc Miên không xa lạ.
Nghĩđến đây, trong đầu Cao Nhiên đột nhiên nảy ra một ý.
Sau đó, anh ta hỏi cậu cảnh sát bên cạnh: "Kiểm tra giấy chứng minh của anh ta chưa? Tên gì?"
"Thưa đội trưởng Cao, tên là Ninh Trí Viễn."
"Tốt." Nói xong, Cao Nhiên cầm điện thoại ra phía ngoài phòng tạm giam để gọi.
Lúc này, Hoắc Miên nghe nhạc sắp ngủ, đã mười một giờ ba mươi phút khuya rồi.
Lúc điện thoại đổ chuông, Hoắc Miên mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy người gọi là Ninh Trí Viễn, cô do dự một lát rồi mới nhận.
"Trí Viễn, chuyện gì vậy?" Giọng của cô mang theo vẻ xa cách.
"Xin chào. Xin hỏi đây có phải là sốđiện thoại của cô Hoắc Miên không?" Cao Nhiên nói bằng giọng điệu máy móc.
"Là tôi. Xin hỏi anh là ai?"
"Tôi làđội trưởng đội cảnh sát hình sự, đêm nay chúng tôi đi càn quét tệ nạn có bắt được một khách làng chơi tên là Ninh Trí Viễn. Người này có phải là bạn của cô không? Chúng tôi tìm thấy phương thức liên lạc của cô trong điện thoại của anh ta." Cao Nhiên tàác cô tình nhấn mạnh cụm từ"khách làng chơi".
Hoắc Miên nghe xong, quả nhiên là rất bất ngờ. Khách làng chơi? Ninh Trí Viễn sao? Sao lại như vậy?
"Cô Hoắc Miên, cô còn nghe chứ?" Cao Nhiên hỏi.
"Tôi đang nghe."
"Ninh Trí Viễn là bạn côà?"
"Vâng." Hoắc Miên đáp lại.
"Vậy bây giờ cô có thểđến nộp tiền bảo lãnh không?"
Im lặng một lát, Hoắc Miên mới từ từ trả lời: "Được, bây giờ tôi đến đấy ngay."
Cúp điện thoại, Cao Nhiên cười xấu xa, sau đó lại lấy điện thoại di động của mình ra gọi điện.
Tần Sở là một con cúđêm. Có thể là vì mới về nước còn chênh lệch múi giờ, cho nên buổi tối anh thường xuyên ở lại phòng sách xem tài liệu của công ty. Anh pha một cốc cà phê, tiếp tục nghiên cứu thị trường chứng khoán.
"A lô?"
"A Sở, cậu phải mời tôi ăn một bữa lớn đấy."
"Bây giờà? Mấy giờ rồi?" Tần Sở nhìn đồng hồđeo tay, hơn nửa đêm rồi, tên Cao Nhiên này phát điên cái gì?
"Bây giờ cậu đến Cục cảnh sát của tôi đi, tôi có bất ngờ dành cho cậu."
"Không có hứng thú." Tần Sở lập tức từ chối.
"…" Cao Nhiên xấu hổ.
"Khụ… Cậu đừng hối hận nhé, dù sao tôi cũng gọi điện báo cậu rồi, nếu không đến thì sẽ không thấy cảnh đặc sắc nhất đâu, lát nữa Hoắc Miên tới đây đấy."
"Ai?" Quả nhiên, nghe hai chữ Hoắc Miên, Tần Sở lập tức lấy lại tinh thần.
"Cậu đến mau đi, ha ha, bỏ lỡ thì tiếc thật đấy." Nói xong, Cao Nhiên lập tức cúp điện thoại.
Tần Sởđứng dậy, thay quần áo, lái chiếc Audi R8 về phía trung tâm thành phố.
Lúc Tần Sởđến Cục cảnh sát, Hoắc Miên còn chưa tới.
Cao Nhiên đứng ở cửa ra vào, đắc ý nói: "Đợi chút đi, Hoắc Miên sắp đến rồi."
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đã muộn thế này rồi, côấy còn đến Cục cảnh sát làm gì?"
Sở dĩ Tần Sở sốt ruột như vậy, không phải là vì muốn gặp Hoắc Miên, mà là lo lắng đã muộn thế này rồi, một cô gái như Hoắc Miên đến Cục cảnh sát để làm gì. Có phải làđã xảy ra chuyện gì rồi không?
Cao Nhiên vừa định trả lời thì thấy một cô gái mảnh khảnh đi tới.
Mái tóc dài rối tung, bên ngoài khoác một chiếc áo lông dài màu trắng, rất đẹp mắt.
Tần Sở cũng chúý tới, ánh mắt của anh lập tức hướng về phía cửa ra vào.
"Xin chào, tôi vừa nhận được điện thoại, tôi đến nộp tiền bảo lãnh cho Ninh Trí Viễn". Giọng Hoắc Miên có chút khàn khàn, nhìn trạng thái tinh thần có vẻ không tốt lắm.