"À, về mặt lý thuyết có thể nói là vậy." Khuôn mặt nghiêm túc của ông chú trung niên có chút xấu hổ.
Dù sao thì việc nói chuyện với cậu nhóc tiến sĩ trẻ tuổi kiêm Tổng giám đốc này là một việc khiến người ta rất đau đầu.
"Ông nói cho tôi biết, con mắt nào của mấy ông phát hiện ra tôi không có bạn gái?" Tần Sở khoanh tay, nhìn chằm chằm ông chú, chất vấn.
Ông chú trung niên hơi giật mình, sau đó lập tức lấy một phần tài liệu khác từ trong túi văn kiện của mình ra, xem một lượt rồi ngẩng đầu trả lời: "Chúng tôi đãđiều tra tình huống mấy năm gần đây của tiến sĩ, phát hiện cậu không hề có tiếp xúc thân mật với bất cứ người phụ nữ nào."
"Vậy sao các ông không trực tiếp nghi ngờ tôi là gay?" Tần Sở tiếp tục chất vấn.
"Vì theo điều tra của chúng tôi, cậu cũng không hề có tiếp xúc quá nhiều với bất cứ người đàn ông nào."Ông chú trung niên trả lời cực kỳ chân thành.
Tần Sở lập tức im lặng, xem ra những người này điều tra anh rất kỹ, ngay cả nam nữ mà anh tiếp xúc cũng điều tra, còn kém điều tra cả tám đời tổ tông nhà anh mà thôi.
"Ông mang tài liệu này đi đi, tôi không cần đâu." Giọng điệu Tần Sở kiêu ngạo, anh còn chưa đến mức phải đi xem mắt. Mấy năm qua, số lượng phụ nữ yêu thích anh không phải một trăm thì cũng tám mươi, loại người gì cũng có, chẳng qua là không lọt nổi vào mắt của anh mà thôi.
"Tại sao lại từ chối? Đây là chút tấm lòng của lãnh đạo chúng tôi."
"Tôi muốn hỏi lãnh đạo của các ông có quyền lợi ra lệnh trói một cô gái đến đây kết hôn với tôi không?" Tần Sở hỏi rất nghiêm túc.
Khóe môi ông chú trung niên cứng đờ.
"Hình như… không có." Dù lãnh đạo của ông lớn đến mấy đi chăng nữa, thì cũng không thể bắt cóc con nhà người ta đến kết hôn. Đây là việc làm trái với quy định, dù sao thì quốc gia của chúng ta cũng là nơi rất chúýđến nhân quyền.
"Thôi đi, trong lòng tôi có người rồi, các người không thể buộc côấy kết hôn với tôi thì có nói nhiều hơn nữa cũng vôích."
"Chúng tôi còn có thể giúp đỡở những phương diện khác…"
"Không cần, tôi không cần bất cứ sự giúp đỡ nào hết. Mời ông về." Tần Sởđuổi khách.
Ông chú trung niên khẽ thở dài, nghĩ thầm thằng nhóc trẻ tuổi này không nói mình muốn gì, khi trở vềông ta phải báo cáo kết quả công tác với lãnh đạo thế nào đây?
Vì vậy, ông ta tựý quyết định…
Ba ngày sau.
Phía chính phủ thành phố C đột nhiên phát thông cáo, nói một vị lãnh đạo nào đóở thủđô, đến thành phố C khảo sát tình hình kinh tế vào ba ngày trước, đã tiến hành phỏng vấn chuyên sâu với tập đoàn GK đứng đầu thành phố, sau đó tỏ vẻ cực kì hài lòng.
Bản tin này vừa xuất hiện, lập tức được tất cả các tạp chí lớn khác đăng lại.
Báo cáo cuối ngày về thị trường chứng khoán của GK tăng lên hai mươi lăm phần trăm.
Tần Dụ Dân ở nhàđọc được tin tức này, cảm thấy cực kì vui mừng, xem ra giao GK cho con trai là một lựa chọn rất sáng suốt.
Mặc dùông ta không biết con trai mình thông qua mối quan hệ nào để tiếp xúc được với cái gọi là"vị lãnh đạo nào đóở thủđô", nhưng sự thật là tập đoàn được lợi, chỉ cần biết như vậy là tốt rồi.
Chạng vạng tối.
Tám giờ rưỡi, Tần Sở vềđến nhà.
"Con trai ăn cơm chưa?" Bà Tần nhiệt tình hỏi.
"Đãăn rồi." Tần Sở nói xong, định đi lên lầu.
"A Sở, hôm nay ba xem tin tức rồi, con đúng là làm cho ba phải nhìn con với cặp mắt khác xưa. Ba rất ngạc nhiên, làm sao con tiếp xúc được với vị lãnh đạo kia thế?" Tần Dụ Dân buông tờ báo xuống, hỏi bằng giọng điệu công thức hóa.
"Dùng tính mạng đểđổi." Tần Sở bỏ lại bốn chữ này rồi quay người đi lên lầu.
Đúng là dùng tính mạng đổi, nếu ca phẫu thuật hôm đó có sai sót gì, thì chỉ sợ hôm nay anh phải ngồi trong ngục giam ăn bánh ngô rồi.
Rất nhiều người chỉ nhìn mặt ngoài rồi hâm mộ ghen ghét, nhưng không ai biết rõđằng sau hào quang ấy anh phải đánh đổi bao nhiêu.
"Thái độ này là sao?" Tần Dụ Dân căm tức.
"Dụ Dân, gần đây công việc của con trai bận rộn, ông thông cảm cho nó một chút. Tóm lại, bây giờ tập đoàn đang phát triển ổn định, đây không phải điều ông muốn thấy nhất sao?"
Bà Tần nói đỡ cho con trai.
Bệnh viện Số 1.
Lúc Hoắc Miên trực ca đêm, vừa khéo gặp Ninh Trí Viễn trong hành lang.
Hình như anh ta vừa tan làm. Anh ta mặc áo ngắn tay màu xanh da trời, quần thường màu vàng nhạt, mang giày thể thao màu trắng, cách ăn mặc nhìn rất sạch sẽ tươi sáng.
Mới có vài ngày không gặp, vậy mà cô suýt nữa quên mất anh ta luôn rồi.
"Hoắc Miên." Ninh Trí Viễn gọi.
Hoắc Miên ngẩng đầu nhìn Ninh Trí Viễn bằng ánh mắt bình tĩnh, thật giống nhưđang nhìn các đồng nghiệp khác.
Thấy Hoắc Miên phản ứng như vậy, Ninh Trí Viễn có chút thất vọng, anh ta nghĩ cô sẽ vui sướиɠ khi gặp lại anh ta.
"Tìm tôi có việc gì không?" Hoắc Miên hỏi.