"Trời ạ, tớ không nhìn lầm chứ, người đó… là Tần Sở sao?" Trong đám người, không biết là cô gái nào bật thốt lên, kéo mọi người ra khỏi sự kinh ngạc.
"Tần Sở… Đúng là Tần Sở!" Lại có bạn nữ kích động lặp lại.
Hoắc Miên ngơ ngác nhìn bóng dáng kia. Người đó của bây giờ còn chói mắt hơn cả người đó của năm xưa, ánh hào quang tỏa ra từ anh khiến người ta không thể xem nhẹ. Chiều cao một mét tám lăm, mái tóc ngắn gọn gàng, áo sơ mi đen, quần tây đen. Bộđồđơn giản được mặc lên người anh cũng trở nên chói mắt. Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, đôi môi mỏng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Đây chính là người mà Hoắc Miên đã từng vô số lần gặp ở trong mơ.
Bây giờ thật sự gặp được, cô không biết nên nói cái gì cho phải. Vào giây phút đó, cô cảm thấy tim mình đập điên cuồng như muốn nhảy ra…
"Tiểu Miên, tớ vừa nhắc đến là anh ấy xuất hiện, thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Chậc chậc, tình cảnh này quá máu chó rồi, có thể so với phim truyền hình lúc tám giờ." Chu Linh Linh tỉnh lại từ sự kinh ngạc, chạm nhẹ cánh tay Hoắc Miên.
Hoắc Miên không hề phản ứng, tâm tư vàánh mắt của côđều dừng trên người Tần Sở…
Dung mạo của người đàn ông đó không hề thay đổi. Chỉ là, đã bảy năm trôi qua rồi, trông anh thêm phần ung dung và thành thục, khóe môi nở nụ cười như có như không. Tần Sở của trước kia luôn lạnh lùng, căn bản sẽ không có vẻ mặt thế này. Rốt cuộc là anh thay đổi hay là năm tháng thay đổi?
Tần Sở nhìn xung quanh, lúc lướt qua Hoắc Miên cũng không có dừng lại quá lâu, chỉ coi cô như những người bạn khác, điều này làm cô có cảm giác mất mát khó hiểu.
"Đã lâu không gặp." Tần Sở nhìn xung quanh rồi giống như vô tình chào hỏi.
"Trời ạ, nam thần, cậu trở về thật rồi à? Không phải tớđang nằm mơđấy chứ! Mấy năm nay cậu chạy đi đâu thế?" Lưu Tư Dĩnh vọt tới trước mặt Tần Sở, kích động hỏi.
Ai cũng biết thời cấp ba Lưu Tư Dĩnh cuồng si Tần Sở. Lúc đó, bởi vì Tần Sở cho nên cô ta không nói một câu nào với Hoắc Miên trong suốt ba năm cấp ba, gặp mặt cứ như kẻ thù. Bây giờ, bảy năm trôi qua rồi, cô ta vẫn không có chút tiến bộ nào, vừa thấy Tần Sở liền nhào lên, giống như chó săn đói bụng rất lâu nhìn thấy cục xương, không hề có một chút rụt rè.
Mấy bạn nữ khác cũng vây lại, ai cũng thích nam thần đẹp trai như Tần Sở.
"Tôi vẫn luôn học ở nước Mỹ."Đối mặt với chất vấn của mọi người, Tần Sở trả lời một cách thoải mái.
Bảy năm, trọn bảy năm, Tần Sở hoàn toàn biến mất, tất cả mọi người không biết anh đi đâu, kể cả Hoắc Miên, người mà anh yêu…
Lúc này, lớp trưởng Hàn Húc đi lên cười nói: "Trở về là tốt rồi, lần này là lần họp lớp đông đủ nhất của lớp mình. Cô Diêu, mời cô ngồi. Mọi người cũng ngồi đi, vừa ăn vừa nói chuyện."
Tần Sở dìu cô Diêu ngồi xuống. Anh ngồi bên tay trái cô Diêu, Hàn Húc vừa định ngồi bên tay phải cô Diêu, thì chợt nghe cô Diêu gọi: "Hoắc Miên."
"Cô Diêu." Hoắc Miên lập tức đứng dậy.
"Lại đây, ngồi bên này." Cô Diêu khoát khoát tay.
Hàn Húc vô cùng xấu hổ, cóđiều anh ta phản ứng rất nhanh, lập tức hùa theo lời cô Diêu: "Mau tới đây, Tiểu Miên, cô Diêu đã lâu không gặp cậu rồi, cậu tới đây ôn chuyện với côđi."
Hoắc Miên gật đầu, mặc dù không muốn, nhưng vẫn phải đi qua đó…
Mỗi một bước đi, tim côđều run lên, bởi vì côđang tiến tới gần Tần Sở…
Có thể là bởi vì quá căng thẳng, cho nên cô vừa ngồi xuống ghế, cốc nước thủy tinh liền bị côđυ.ng ngã, rơi xuống đất vỡ tan tành.