Đêm qua Hoắc Miên ngủ không ngon. Sáng nay cô mang theo đôi mắt thâm đen thức dậy, nấu cháo trắng và bánh trứng gà mang đi bệnh viện.
Hôm nay cô làm ca tối, cho nên rảnh được ban ngày. Mặc dù có hơi mệt, nhưng cô cũng phải tới bệnh viện, để không làm lỡ chương trình học của Chí Tân.
"Mẹ, con tới đưa bữa sáng cho mẹ."
"Đi ra ngoài, tôi không ăn!" Dương Mỹ Dung vẫn khó chịu như trước.
"Nếu mẹ không muốn ăn thì cũng phải ăn một ít. Thật sự rất ngon, là do con tự mình nấu, sạch sẽ lại vệ sinh, con đểởđây trước."
Hoắc Miên đặt bữa sáng lên bàn, sau đó dọn dẹp phòng bệnh rồi đi ra ngoài.
Sau khi Hoắc Miên đi rồi, Dương Mỹ Dung nhìn thoáng qua bữa sáng trên bàn, cái bụng phản chủ kêu rột rột.
Bà nhìn ra cửa, phát hiện Hoắc Miên không quay lại, lập tức ăn bữa sáng.
Tuy tính tình của Dương Mỹ Dung hơi tệ, nhưng con người bà không xấu. Không phải bà không thích con gái, chỉ là vì cái chết ngoài ý muốn của chồng bà là Cảnh Đức, đã tạo thành khúc mắc trong lòng bà.
Phòng làm việc của bác sĩ.
"Bác sĩ, tình huống của mẹ tôi có chuyển biến tốt lên không?" Hoắc Miên lo lắng hỏi.
"Đã tốt lên rất rõ ràng rồi, ở thêm mấy ngày nữa là có thể xuất viện. Cóđiều, sau khi xuất viện cũng phải tiếp tục uống thuốc hạ huyết áp."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ." Nghe nói mẹ không sao, cuối cùng Hoắc Miên cũng thở dài một hơi.
"Nhưng viện phí chưa đủ, côđóng phíđi." Bác sĩ không quên dặn dò.
Hoắc Miên hơi ngạc nhiên, ngày đó mới nộp bảy nghìn tệ, bây giờ chỉ có vài ngày đã không đủ, đúng là…
Thẻ tín dụng đã chi nhiều hơn thu, còn cho Chí Tân tiền sinh hoạt, cô không còn dư lại bao nhiêu.
Nếu là trước đây thì cô có thể hỏi mượn Ninh Trí Viễn, nhưng với tình huống bây giờ thì e rằng không có hi vọng rồi.
Rơi vào đường cùng, Hoắc Miên gọi điện thoại cho Chu Linh Linh. Côấy không nói nhiều, lập tức chuyển qua cho cô mười nghìn tệ.
"Linh Linh, cảm ơn cậu." Hoắc Miên ngượng ngùng gửi tin nhắn Wechat cho Chu Linh Linh.
"Nói ngốc nghếch gìđó. Nếu không đủ thì nói với tớ, sức khỏe của bác gái quan trọng hơn, cậu đừng sốt ruột."
Tin nhắn của Chu Linh Linh khiến Hoắc Miên cảm thấy rất ấm lòng. Cô cảm thấy rất đáng giá khi kết giao với người bạn thân này.
Thật ra, sau tai nạn xe của cha dượng năm xưa, nhà họ Tần cóđứng ra bồi thường một số tiền lớn, nhưng bọn họ từ chối.
Bọn họ muốn tài xếđền mạng, nhưng đến cuối cùng tài xế bị xử say rượu lái xe, ngồi tù năm năm.
Mà bọn họ cũng không nhận được một đồng tiền bồi thường nào. Bây giờ, đã qua bảy năm, tài xếđã sớm ra tù.
Chú Cảnh của cô an nghỉ tại nghĩa trang công cộng Bắc Sơn, không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa.
Cho nên, dù mẹ cóđối xử với cô như thế nào, hận cô như thế nào, thì côđều có thể hiểu được. Bởi vì… bảy năm qua, ngay cả cô cũng không thể tự tha thứ cho mình.
"Mẹ, hôm nay con làm ca tối, lát nữa sẽđi làm. Mẹ nghỉ ngơi cho khỏe, con đãđặt người ta giao bữa trưa và bữa tối rồi. Ngày mai Chí Tân được nghỉ, em ấy sẽđến thăm mẹ."
"Cút!" Dương Mỹ Dung vẫn chẳng tỏ ra hòa nhã.
Hoắc Miên ngồi xe buýt, sau đóđổi xe, đi bệnh viện Số 1.
Tới bệnh viện, cô nhìn đồng hồđeo tay, còn bốn mươi phút nữa đến giờ làm. Vì vậy, sau khi thay đồng phục y tá, côđi đến tòa nhà khoa mắt.
Về Ninh Trí Viễn, cô còn muốn thử vãn hồi lần nữa. Dù sao bọn họ bên nhau đã ba năm rồi, không có tình yêu thì cũng có tình thân.
Lúc Hoắc Miên đến, cửa phòng khép hờ. Cô vừa định gõ cửa thì nghe được giọng nói nũng nịu truyền ra từ bên trong.
"Bác sĩ Ninh, anh thật đáng ghét, làm rối tóc người ta hết rồi."